XtGem Forum catalog
Thái Tử Vô Sỉ

Thái Tử Vô Sỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324690

Bình chọn: 7.5.00/10/469 lượt.

Thượng đứng ở phía dưới cúi người hành lễ, thanh âm rõ ràng: “Phụ hoàng gọi nhi thần tới có việc gì ạ?”

“Xem đống tấu chương này, đúng là toàn những người làm phiền lòng ta.”

Vũ Văn Thượng cất bước đi tới nhấc tấu chương màu vàng kim trên bàn lên mở ra xem. Nhanh chóng quét mắt nhìn qua, “Phụ hoàng đừng lo, tham quan huyện Lăng Nguyệt đều bị diệt cỏ tận gốc, những tham quan kia tất nhiên sẽ ghi hận trong lòng với Hà Lăng Thiếu*. Chuyện có thật hay không, Phụ hoàng phái nhi ần đi điều tra là khăc biết.”

*: Đây là anh trai Hà Oánh, mỹ nam đẹp trai thứ nhì Nguyệt Tường quốc, Trưởng công chúa thích bạn này. Nhưng mà em thì Oánh, anh thì Thiếu, nhà này đặt tên kiểu gì không biết

“Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối sẽ lẫn lộn việc công việc tư, nếu Hà Lăng Thiếu kia thật sự phạm án, nhi thần quyết xử trí theo quy định. Bên Hoàng tỷ, nhi thần sẽ tự lo liệu.”

Hoàng đế Nguyệt Tường bỗng nở nụ cười, tâm tình như trở nên cực kỳ tốt. “Ta với con là cha con, cần gì phải nhiều lễ tiết như vậy mà thành ra xa cách. Tâm tư của con, sao Phụ hoàng lại không biết? Muốn tới huyện Lăng Nguyệt, phải qua huyện Vân Hà, nha đầu kia xem chừng vẫn còn ở Phủ tướng quân. Nếu thật sự yêu thích, sang năm tuyển tú nên tỏ rõ khí khái nam tử. Đừng giống Phụ hoàng.”

Vũ Văn Thượng nhếch khóe miệng, “Chuyện gì cũng không qua được mắt Phụ hoàng, Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định lấy người làm gương.”

Trong sương phòng phía Đông Phủ tướng quân.

Trầm Lạc đột nhiên hắt xì hai cái lớn, liền giơ tay lên xoa xoa mũi. Sao tự dưng lại hắt xì! Hắt xì một cái là có người nhớ ngươi, hắt xì hai cái là có người đang giở trò với ngươi, còn hắt xì ba cái chứng tỏ ngươi cảm lạnh phải đi khám đại phu rồi.

Ai ngấm ngầm giở trò gì với mình? Bây giờ đã ra khỏi hoàng cung rồi, Vũ Văn Thượng kia cũng không thể đuổi tới huyện Vân Hà. Trầm Lạc đột nhiên sững người, nhìn lá xanh tung bay theo gió ngoài cửa sổ, Vũ Văn Thượng sẽ không đuổi theo đâu. Hắn là Thái tử một nước, là Hoàng đế tương lai, còn phải đi theo Phụ hoàng hắn học đạo trị quốc cho tốt nữa mà.

Nhưng từ trước tới nay Vũ Văn Thượng đều không xuất chiêu theo lẽ thường, lỡ hắn thật sự xuất cung rồi thì sao? Trầm Lạc không khỏi chắp tay trước ngực, trong lòng âm thầm cầu khẩn. Ông trời phù hộ.

Trầm Lạc chưa từng nghĩ đến, lúc này Tiểu Phúc Tử đang chuẩn bị hành lý cho Điện hạ xuất cung. Khi hỏi Điện hạ cần một con ngựa hay là cả xe ngựa, Điện hạ thản nhiên ném lại một câu, Trầm gia có xe ngựa.

-----

Bàn về việc xưng hô, mình sẽ không để Trầm Lạc gọi cha mẹ Bạch Mạn Thanh là cậu mợ nữa, mà gọi theo cách của người Hoa, sắp tới sẽ xuất hiện nhiều nhân vật mới, với đủ thể loại xưng hô, nên mình chú thích và làm cái bảng phả hệ này cho các bạn rõ.

Cữu cữu: Cậu

Cữu mẫu: Mợ

Đại cô phụ: Chồng chị cả của bố (như trong truyện)

Cô cô: Chị của bố (như trong truyện)

Nhị bá: Em trai thứ hai của bố (như trong truyện)

Nhị bá mẫu: Vợ em trai thứ hai của bố (như trong truyện)

Dì hai (Nhị di): Em gái thứ hai của mẹ, hay chị thứ hai của bố (như trong chuyện)

Dượng hai (Nhị di phu): Chồng em gái thứ hai của mẹ, hay chồng chị thứ hai của bố như trong truyện (như trong truyện)

Hôm sau, trước cửa phủ Tướng quân.

Mộc Vân kéo tay Trầm Lạc, đôi mắt lộ vẻ không đành lòng, “Lạc nhi, năm nay con đến chơi với cữu mẫu thật khổ con quá. Đợi sang năm, Lạc nhi lại tới chơi lần nữa, cữu mẫu sẽ bồi thường cho con thật tốt.” Trầm Lạc cầm tay cữu mẫu, khóe miệng hàm chứa ý cười nồng đậm: “Cữu mẫu nói gì vậy, Hoàng thượng hạ chỉ ý muốn con cùng biểu muội vào cung, cữu mẫu và cữu cữu sao có thể làm trái thánh chỉ được. Cữu mẫu đừng tự trách nữa, con không phải vẫn còn rất tốt đây sao, đợi đến cuối năm, chúng ta lại có thể gặp lại mà.” Lúc này Trầm Lạc không nói cho cữu mẫu, sang năm nàng sẽ không tới phủ Tướng quân chơi, mà trực tiếp vào hoàng cung, cái tên Vũ Văn Thượng này thật quá là bá đạo đáng ghét.

“Ngày đó trôi qua nhanh thật, hồi ấy, con chỉ là một nữ hài tử nghịch ngợm. Mới đó thôi Lạc nhi của chúng ta đã trưởng thành rồi, không biết Đại tỷ phu và Đại tỷ đã tìm mối hôn sự nào cho con chưa. Cữu mẫu rất muốn tìm cho con một gia đình tốt trong Kinh Thành, con tới Kinh Thành rồi, cữu mẫu thỉnh thoảng có thể đi thăm con.”

Nhìn ánh mắt cữu mẫu toát lên tràn ngập mong đợi, khóe miệng Trầm Lạc không tự chủ giật giật. Đến Kinh Thành, trong đầu Trầm Lạc lập tức hiện ra nụ cười tà ác của Vũ Văn Thượng.

“Cữu mẫu, con phải đi rồi.” Trầm Lạc vỗ nhẹ tay cữu mẫu, rồi bước lên cỗ xe ngựa hoa mỹ của Trầm gia, vén rèm xe phất phất tay về phía cữu mẫu. Triệu đại thúc vung roi ngựa, con ngựa màu đỏ thẫm hí lên một tiếng rồi tung vó tiến về phía trước, xe ngựa cũng lộc cộc lộc cộc đi theo.

Trầm Lạc nhấc đĩa sứ đựng Hoa quế cao trên bàn trà trong xe ngựa lên, thoải mái tọa lạc trên đệm êm, đầy tận hưởng thưởng thức. Cho dù sang năm có phải vào cung, thì đó cũng là chuyện của năm sau, nàng phải cố gắng tận dụng mấy tháng ít ỏi này mà vui vẻ hưởng thụ một phen.

Ăn hai miếng Hoa quế cao xong, Trầm Lạc ngước mắt nhìn sa màn màu vàng nơi