pacman, rainbows, and roller s
Thái Tử Vô Sỉ

Thái Tử Vô Sỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323880

Bình chọn: 10.00/10/388 lượt.

tự nhiên, suốt đường đi, Trầm Lạc luôn tự nhắc nhở chính mình phải tự nhiên, khi cùng với Vũ Văn Thượng thân mật phải tự nhiên, khi cùng với Vũ Văn Thượng thân mật phải tự nhiên. Từ Đông cung cho đến Thiên Huệ cung, dọc theo đường đi đều là cung nữ thái giám, không phải từng người từng người mà là từng đám từng đám. Nhìn thấy Vũ Văn Thượng, đều là tự giác hành lễ quỳ gối vấn an, hắn cũng chỉ qua loa gật gật đầu.

Những cung nữ thái giám này đều chờ khi bóng dáng Vũ Văn Thượng cùng Trầm Lạc biến mất hoàn toàn, mới dám đứng dậy. Trong cung vốn nhiều người sẽ thích nói chuyện huyên thuyên, vừa mới đứng lên, đã bắt đầu nghị luận sôi nổi.

“Tại sao theo sau Thái tử điện hạ lại có nữ nhân? Là thiên kiêm của vị đại thần nào, là người của sương phòng sao?” Một cung nữ mặc cung trang màu lam nhạt hỏi cung nữ bên cạnh cũng mặc trang phục giống nhau.

Cung nữ bị hỏi lắc lắc đầu, “ Ta không biết, rất có thể là người trong sương phòng. Nói không chừng chính là Thái tử phi tương lai, điện hạ đích thân mang nàng đến cung yến, nếu như Hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng vừa lòng, vậy người này mười phần là thái tử phi rồi.”

“Toàn bộ ở chỗ này làm cái gì, váy của công chúa không cẩn thận bị kéo hư, vẫn còn đang tức giận đấy. Còn dám ở đây nhiều chuyện, không sợ công chúa bắt tội sao.”

Một đám cung nữ mặc váy áo màu lam nhạt đồng thời quỳ xuống, “Dư tỷ tỷ, nô tì không dám nữa.”

Vị Dư tỷ tỷ này, chính là tỳ nữ thiếp thân của công chúa độc nhất Nguyệt Tường Quốc - Vũ Văn Liên, Dư Chi Nhược.

“Lạc nhi.”

Thân thể Trầm Lạc run lên, Vũ Văn Thượng thở dài, “ Sao vẫn là bộ dáng như thế này, ngộ nhỡ khiến cho phụ hoàng cùng mẫu hậu nhìn ra được manh mối.”

Nhìn đến Vũ Văn Thượng mặt mày hếch lên, Trầm Lạc lập tức lên tiếng: “Ngươi, lúc ngươi và ta thân mật có thể nói trước hay không, ta sẽ chuẩn bị tốt. Nếu không, ta hoàn toàn không biết được ngươi muốn làm cái gì. Ta và ngươi vốn dĩ không quen biết, hai người xa lạ đột nhiên trở nên thân mật như vậy, ta, ta thấy không quen.”

Vũ Văn Thượng nhìn thấy bốn phía không có ai, lấy tay kéo theo Trầm Lạc vào sâu trong rừng cây rậm rạp bên cạnh con đường. Bàn tay to kéo thân mình của Trầm Lạc ra, vững vàng đẩy nàng tựa ở trên thân cây.

“Trước tiên chúng ta nên luyện qua một lần, trải qua lần luyện tập này, tại cung yến tiệc có thân mật cũng sẽ không còn đắn đo gì nữa.”

Thấy gương mặt Vũ Văn Thượng dần dần áp sát, hơi thở nam tử cực nóng phả vào khuôn mặt trắng noãn non mềm, “ Ngươi, ngươi dừng lại, ta, ta còn chưa có lần đầu tiên đâu.”



Trong đầu Trầm Lạc trống rỗng, trong lúc ấp úng lại nói ra chuyện mình chưa có kinh nguyệt, dù là cô gái trời sinh tính tình rộng rãi vô câu vô thúc (vô tư), cũng không thể tránh được cảm giác ngượng ngùng. Trên mặt mặt nóng giống như có hỏa thiêu, Vũ Văn Thượng cũng không vì những lời nói này của Trầm Lạc mà dừng lại động tác, chẳng những thế mà càng ngày càng áp sát vào thân thể của nàng. Giọng nói trầm thấp có chút nghi ngờ phát ra, “Có kinh nguyệt hay không, có liên quan gì tới chuyện bổn điện muốn làm sau đây.” Nói xong không đợi Trầm Lạc trả lời, đưa tay nắm lấy cằm Trầm Lạc nâng lên, ánh mắt hắn tựa tiếu phi tiếu lập tức rơi vào tầm mắt của Trầm Lạc.

Bỗng nhiên, Vũ Văn Thượng cúi đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trầm Lạc khẽ dùng sức kéo, bốn phiến môi hoa ấm áp chặt chẽ dán vào nhau. Ầm một tiếng, trong đầu Trầm Lạc xuất hiện một tia ánh sáng trắng, ngay sau đó là một cảm xúc xa lạ thổi quét toàn thân. Phanh phanh phanh ba tiếng, nổ vỡ tan. Chân Trầm Lạc lập tức mềm nhũn ra, bàn tay to của Vũ Văn Thượng lập tức đỡ lấy bên hông nàng, tránh cho thân thể nàng trượt xuống đất.

Lưỡi dài mở hàm răng của Trầm Lạc ra nhẹ nhàng mà ôn nhu quét tới mọi ngóc ngách trong khoang miệng của nàng. Trầm Lạc thở gấp, cảm giác hít thở không thông. Hai cánh tay không tự chủ đặt lên cổ Vũ Văn Thượng, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn vốn nhẹ nhàng đã chuyển sang mãnh liệt của hắn. Bộ ngực vì chưa trưởng thành hoàn toàn vì thở dốc dồn dập mà phập phồng lên xuống, cái lưỡi nóng ấm của Vũ Văn Thượng lui ra khỏi đôi môi mềm mại của Trầm Lạc, chậm rãi liếm láp đôi môi mềm mại ướt át. Một vòng rồi một vòng, cái lưỡi nhanh nhẹn linh hoạt giống như rất quen thuộc, hơi thở hổn hển của Trầm Lạc cũng theo đó mà dần dần ổn định. Đến khi phát hiện hai cánh tay của mình đang chặt chẽ ôm lấy cổ của Vũ Văn Thượng trong nháy mắt hai mắt của Trầm Lạc trợn to. Nàng, nàng sao có thể có loại phản ứng này?

Nhanh chóng thu hồi hai cánh tay khỏi cổ Vũ Văn Thượng, hai tay nắm thành quyền đánh vào trước ngực hắn. Ở trong mắt Vũ Văn Thượng chút sức lực như vậy chỉ giống như gãi ngứa, trong đầu càng ngứa ngáy khó chịu.

Hai người trán kề trán, mũi gần mũi. Vũ Văn Thượng khẽ bật cười thành tiếng, lồng ngực rung rung lan truyền đến hai tay Trầm Lạc vốn đang đặt trên ngực hắn. Gió một lần nữa thổi qua, khiến vài cọng tóc rơi xuống trán của hắn, phối hợp với tiếng cười trầm thấp kia, vẻ mị hoặc lại tăng thêm mấy phần.

“Trải qua lần thân mật này rồi, trên yến tiệc có còn cảm thấy không tự nhiên hay khô