
nhìn không có
một tia huyết sắc .
Trong tẩm cung đốt trầm hương, hai cung nữ lặng yên đứng ở một bên, không dám phát ra một tia thanh âm, giống
như sợ sẽ quấy nhiễu người đang nằm yên tĩnh ở trên long sàng.
Long Ngữ Lan từ bên ngoài tẩm cung đi đến, nàng nhìn hai cung nữ liếc mắt một cái, lạnh giọng phân phó nói
” Các ngươi ra ngoài cửa tẩm cung, không có phân phó của Bổn cung , bất luận kẻ nào cũng không cho bước vào tẩm cung nửa bước!”
Hai cung nữ kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhất tề hành lễ, lui ra ngoài, cũng nhẹ nhàng mà đóng lại cánh cửa tẩm cung.
Long Ngữ Lan đợi cung nữ sau khi rời
khỏi đây, thế này mới chậm rãi đi đến bên cạnh long sàng, lạnh lùng nhìn hoàng thượng nằm ở trên long sàng liếc mắt một cái, sau đó cười lạnh
một tiếng, trong ống tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ một viên đan dược lục sắc trong bình ra, sau đó nhẹ nhàng nắm cằm hoàng thượng, đem viên
đan dược này nhét vào miệng hoàng thượng.
Đợi sau khi làm xong đây hết thảy, Long Ngữ Lan thế này mới chậm rãi ở long sàng ngồi xuống, hai mắt gắt gao
nhìn thẳng hoàng thượng vẫn không nhúc nhích .
Qua một lúc lâu, hoàng thượng vẫn hôn
mê bất tỉnh bỗng nhiên nhẹ ho khan một tiếng, sau đó đôi mắt vẩn đục
chậm rãi mở ra hắn có điểm mờ mịt nhìn lên nóc giường, biểu tình lơ mơ
không rõ có chuyện gì xảy ra.
“Ngươi đã tỉnh?”
Một cái thanh âm lạnh lùng truyền đến,
hoàng thượng nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Long Ngữ
Lan đang lạnh lùng nhìn hắn. Hắn có điểm khó khăn muốn ngồi dậy, lại cảm thấy lực bất tòng tâm, hắn sắc mặt đại biến, thở hổn hển nói
” Ngươi, ngươi rốt cuộc đã làm gì trẫm?”
Long Ngữ Lan lạnh lùng cười, nàng vươn
bàn tay được sơn móng tỉ mỉ, nhẹ nhàng mà vỗ về hai má hoàng thượng, ngữ khí vô cùng ôn nhu nói
” Hoàng thượng, nô tì yêu người như vậy, làm sao có thể đối với người như vậy chứ?” Nói tới đây, Long Ngữ Lan bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, ngữ khí trở nên lãnh khốc dị thường
“Ta muốn thế nào, ngươi không phải đã
sớm biết sao? Khó trách nhiều tháng qua, mặc kệ ta ép hỏi như thế nào,
ngươi thủy chung không chịu đem Long ấn ở đâu nói cho ta biết, cho tới
bây giờ, ta mới biết được, ngươi đã sớm đem Long ấn giấu ở chùa miếu
trên núi Thiên Hoa! Nguyên lai, ngươi vẫn đề phòng Bổn cung!”
Hoàng thượng lặng yên nhìn Long Ngữ Lan, bỗng nhiên cất tiếng cười to, hắn ho khan, thở hổn hển, thanh âm đứt quãng nói
“Ngươi. . . Cùng tên già độc phụ kia
giống nhau. . . Muốn đem giang sơn trẫm làm của riêng. . . . Trẫm há có thể không đề phòng ngươi. . . . Trẫm. . . Trẫm vì để cho Dạ nhi. . . .
Dạ nhi. . . . Bình an lớn lên. . . . Trẫm năm đó nhẫn khí. . . Im hơi
lặng tiếng. . . . . Để một nghiệt chủng. . . . . gọi trẫm hai mươi năm
phụ vương. . . . . Trẫm đã sớm. . . Đã sớm. . . . . Hận không thể đem
các ngươi bầm thây vạn đoạn. . . . . . .” Ba !
Hoàng thượng còn chưa nói hết lời, đã
bị Long Ngữ Lan tát thật mạnh một bạt tai! Long Ngữ Lan biểu tình dữ
tợn, thần thái lộ vẻ điên cuồng kêu lên
“Câm mồm! Ngươi câm mồm cho ta! Không được phép nói Ảnh nhi là nghiệt chủng! Con ngươi cùng tiện nữ kia mới là nghiệt chủng!”
Hoàng thượng bị Long Ngữ Lan cho một
bạt tai, trên mặt vẫn có ý cười trào phúng, hắn dùng tay chậm rãi lau đi máu tươi nơi khóe miệng, thở phì phò, nói
” Trẫm đã sớm biết, ngươi nữ nhân ác
độc lúc trước trăm phương ngàn kế bố trí hết thảy. . . . Chính để. . . làm cho. . nghiệt chủng kia có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế. . . Đáng
tiếc. . . Đáng tiếc. . . Trẫm đã sớm đối với ngươi. . . cảnh giác. . . . Khi ngươi tiến cung . . . . Trẫm căn bản không chạm vào ngươi. . . .
Trong bụng ngươi. . . Như thế nào lại là cốt nhục trẫm? Thật buồn cười
khi ngươi tưởng rằng trẫm đã bị ngươi cho uống quá chén . . . . Giấu
giếm trẫm. . . Đem máu sớm đã chuẩn bị tốt . . . Nhỏ trên tấm vải
trắng. . . Ha ha ha. . . . . .”
“Câm mồm!”
Long Ngữ Lan thần sắc điên cuồng, hai tay túm lấy áo hoàng thượng, tròng mắt đỏ rực gắt gao nhìn hoàng thượng kêu lên
“Ngươi câm mồm cho ta! Cho dù ngươi
biết thì thế nào? Ngươi đang ở đây trước mặt ta, nhịn nhiều năm như vậy, ngươi cho là, ngươi thì có thể làm cho nghiệt chủng Tử Dạ này đăng cơ
thuận lợi sao? Ta cho ngươi biết, ngươi đừng vọng tưởng! Cho dù nghiệt
chủng kia trong tay có Long ấn thì thế nào? Đừng quên, ngươi bây giờ vẫn đang trong tay ta!”
Hoàng thượng thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái, trên khuôn mặt vàng ệch lộ ra một chút ý cười trào phúng, nói
” Long Ngữ Lan, ngươi muốn giết trẫm sao?”
Long Ngữ Lan hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt xinh đẹp lại khôi phục vẻ âm trầm, nàng âm hiểm cười, hai
tay buông áo hoàng thượng ra, nũng nịu cười nói
“Ta như thế nào lại giết ngươi? Ta còn trông cậy vào ngươi hạ chỉ thoái vị cơ! Xem.. “
Nói tới đây, Long Ngữ Lan từ trong lòng ngực lấy ra thánh chỉ, sau đó ném tới trên mặt hoàng thượng, lai tiếp tục nói
” Hoàng thượng đối với thiếp thật tốt, ngay cả thánh chỉ đều chuẩn bị xong! Hoàng thượng, thiếp phải giữ gìn cẩn thận chứ nhỉ?”
Hoàng thượng sắc mặt đại biến, hai tay
của hắn gắt gao nắm