
ư thế nào?”
Thanh nhi tức giận nói: ” Nói ra, thái tử gia….”
Diệp Lạc không đợi Thanh nhi nói tiếp, liền đánh gãy lời nói của nàng:” Ngươi cho rằng hắn sẽ tin tưởng ta sao?”
Thanh nhi hơi sửng sờ, đúng vậy a, thái tử gia vốn là không thích tiểu thư, như thế nào lại tin tưởng lời nói của tiểu thư?
Diệp Lạc nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, thản nhiên nói:
“Thanh nhi, ngươi biết, ta không muốn tranh cái gì, nơi này cũng không thuộc
về ta, chúng ta bây giờ chính là đang giúp hoàng thượng thôi! Nói ra mà
hắn không tin thì có tác dụng gì?”
Thanh nhi cảm thấy sóng mũi cay cay, nước mắt chậm rãi chảy xuống, nghẹn ngào kêu lên:”Tiểu thư”
Diệp Lạc dùng ống tay áo nhẹ nhàng giúp Thanh nhi lau đi lệ đọng trên khóe mắt, miễn cưỡng cười cười, nói:
“Thanh nhi ngốc, ngươi khóc cái gì? Mau ngưng khóc đi, không cần tự làm cho
người ta chê cười, Thanh nhi của ta không phải là rất kiên cường sao?
Sao có thể khóc?”
Thanh nhi chỉ là cảm thấy trong lòng ủy khuất, nghe xong lời nói của Diệp Lạc, khóc lại càng to hơn, nàng nức nở nói:
” Tiểu thư, chúng ta trở về Thủy Vân cung đi, thái tử gia căn bản là không tin tiểu thư”
Diệp Lạc mặt trầm xuống, tức giận nói “Thanh nhi!”
Thanh nhi thấy Diệp Lạc tức giận, không dám nói nữa, cúi đầu xuống, chính là
nước mắt ủy khuất không ngừng lăn theo gò má mà rơi xuống đất.
Thấy Thanh nhi như thế, Diệp Lạc cũng không nhẫn tâm trách cứ nàng nữa, nàng nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, đem Thanh nhi ôm trong lòng, chủ tớ hai
người ôm nhau cùng một chỗ, lặng yên cùng quỳ gối trên sàn.
Sắc trời đã dần dần tối sầm đi. Trên bầu trời, ẩn ẩn truyền đến tiếng sấm, một trận mưa gió sắp xảy ra. Dạ Vân điện, hậu viện.
Đứng trong căn phòng rách nát đến không
chịu nổi đã như muốn vứt đi, Diệp Lạc cùng Thanh nhi cả người ướt đẫm,
nhìn một mảnh hỗn độn kia trên mặt đất.
Cơ hồ tất cả đồ đạc của
Diệp Lạc đều đã bị Tử Dạ sai cung nhân đem đến nơi này. Mà những cung
nhân có lẽ là nhìn thấy chủ tớ Diệp Lạc một đêm mưa gió quỳ trên mặt
đất, họ lớn lên ở trong hoàng cung, đều là rất xu nịnh, nội tâm cho rằng Diệp Lạc đã thất sủng, cho nên mới qua loa đem đồ đạc của Diệp Lạc đến
nơi này, sau đó ném trên mặt đất, thậm chí ngay cả thu dọn cũng không
thu dọn một chút.
Gian phòng này, vốn là nơi đã bị bỏ hoang
trong Dạ Vân điện, ngày thường cũng bị quăng đến những tạp vật không rõ
lai lịch, bởi vì trường kỳ không ai quét tước, cho nên bên trong chất
đầy tro bụi thật dày, y vật của Diệp Lạc cùng Thanh nhi, liền bị ném
loạn xạ xuống đất.
Đêm qua, nàng cùng Thanh nhi vẫn quỳ gối ở
trước Dạ Vân điện, ở thời điểm chạng vạng, bỗng nhiên nổi lên một trận
mưa tầm tã, chủ tớ hai người quỳ gối một đêm trong suốt trận mưa đó.
Khoảng thời gian đó, Diệp Lạc có bảo Thanh nhi ly khai, thế nhưng Thanh
nhi cực kỳ khuất cường, mặc kệ Diệp Lạc khuyên như thế nào, nàng chính
là không ly khai, quyết tâm quỳ ở nơi đó cùng Diệp Lạc. Mà mãi cho đến
buổi sáng hôm nay, chủ tớ hai người mới đem cơ thể vừa lạnh lại vừa mệt
trở về Lưu Vân các.
Nhưng là, thời điểm chủ tớ hai người trở lại Lưu Vân các, lại bị cung nhân lạnh lùng báo cho biết, y vật của các
nàng đã bị đem đến vứt ở một chỗ trong viện.
Nhìn trước mắt một
mảnh hỗn độn, Diệp Lạc thở dài một hơi, cùng Thanh nhi lặng yên đem y
phục ướt đẫm trên người thay ra, sau đó chủ tớ hai người lặng yên thu
dọn.
Mãi cho đến qua buổi trưa, Diệp Lạc cùng Thanh nhi mới đem
hết thảy trong phòng thu thập xong, tuy rằng so sánh cùng Lưu Vân các,
nơi này có vẻ đơn sơ mà keo kiệt, nhưng là, sau khi thu dọn xong, thoạt
nhìn cũng sạch sẽ đi rất nhiều, có thể miễn cưỡng ở được.
Thu
dọn xong sau, Diệp Lạc cùng Thanh nhi mới giật mình nhận ra đã không ăn
một ngày rồi, trong bụng đã truyền cảm giác đói, Diệp Lạc đang muốn phân phó Thanh nhi đi thiện phòng lấy một chút thức ăn, lúc này, bên ngoài
truyền đến tiếng bước chân.
Rất nhanh, một vị thái giám trên tay mang một thiện hạp đi đến, vị thái giám này thấy Diệp Lạc, cũng không
hành lễ, trên gương mặt mang theo một chút khinh miệt, hắn nặng nề mà
đem thiện hạp trên tay phóng tới trên bàn, sau đó khinh bỉ nhìn Diệp
Lạc, nói ” Thái Tử Phi, thỉnh dùng bữa thôi!” Nói xong, liền cũng không
quay đầu lại xoay người đi ra ngoài cửa.
Thanh nhi mở ra thiện
hộp, thấy bên trong chính là hai chén cơm ít ỏi, cùng một cái đĩa thoạt
nhìn đen nhánh, không biết là thức ăn gì, không khỏi bất mãn đối thái
giám kia kêu lên”Đứng lại!”
Vị kia thái giám dừng lại cước bộ, khinh miệt nhìn Thanh nhi liếc mắt một cái, lạnh lùng lên tiếng:
”Vị tỷ tỷ này có gì phân phó?”
Thanh nhi cầm thiện hộp trên tay đưa đến trước mặt hắn, tức giận nói:
” Tiểu thư nhà ta là đường đường Thái Tử Phi, sao có thể ăn cái này?
Ngươi là thái giám trong nội đường, cư nhiên lớn mật như thế?”
Đối mặt chất vấn của Thanh nhi, vị thái giám kia ngoài cười nhưng trong không cười giọng the thé nói:
”Chúng ta là thái giám thái bên người Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ phân
phó, Thái Tử Phi hiện tại đã bị biếm lãnh cung, tất cả hàng hóa cùng chi phí từ nay về sau