
òng hắn đã sớm quyết định, chỉ là quyết định này thật sự làm lòng nàng chua xót.
Chẳng lẽ hắn thật sự muốn đợi nàng cả đời sao? Như vậy đối với hắn thật không công bằng, nhưng nàng có năng lực làm gì bây giờ?
Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh hỗn độn, nàng không muốn nhìn Tử Ảnh cứ mãi như thế này.
Phiên ngoại – Vệ Lan
Edit: Muỗi Vove
Tiệc cưới rất náo nhiệt, trên hành lang Diệp Hạo một thân hỷ phục đỏ chót ý cười đầy mặt, trong cặp mắt đen thâm thúy không khó để nhìn ra
niềm vui trong lòng hắn.
Khách nhân đến chúc mừng ngoại trừ họ hàng xa của Diệp gia và một vài thương nhân trong kinh thành, còn có các trọng thần trong triều và
hoàng đế Tử Ảnh.
Thân là chú rể Diệp Hạo cũng không bởi vì hoàng đế đến mà có điều câu nệ, ngược lại tự nhiên rộng rãi chu toàn cho tất cả tân khách, vẻ mặt
tươi cười kính rượu.
Trong đại sảnh không khí dần dần nóng lên, có lẽ nương vài phần men say các tân khách cũng không câu nệ mà bắt đầu cười nói.
Tử Dạ cùng Tử Ảnh ngồi ở thủ tịch, huynh đệ hai người nâng chén rượu trên tay, biểu tình lại không giống nhau.
Tử Dạ vẻ mặt tươi cười, khóe mắt cong lên còn Tử Ảnh tuy rằng khóe
miệng mang ý cười nhưng nếu có người cẩn thận quan sát sẽ phát giác
trong đôi mắt đen sâu thẳm chưá một tia ưu thương cùng mất mát.
Diệp Lạc mặc dù ở trong lòng huynh đệ bọn họ chiếm vị trí cực kỳ
trọng yếu, nhưng hôm nay chú rể là Diệp Hạo, nàng thân là nữ quyến không thể cùng nam tử ngồi chung bàn.
Sảnh sau cùng sảnh trước chỉ cách một tấm rèm cửa mỏng manh, Diệp Lạc ngồi ở một góc độ vừa vặn có thể nhìn thấy Tử Dạ và Tử Ảnh.
Nhìn hai huynh đệ bọn họ ngồi cạnh nhau không khí hòa hợp, nàng vốn
nên cao hứng mới phải, nhưng là nàng chẳng những trong lòng không có nửa điểm vui sướng, ngược lại cảm thấy càng thêm chua xót.
Bỗng nhiên Tử Lạc Vân đang ngồi ở trong lòng Diệp Lạc lôi kéo góc áo Diệp Lạc, ngữ khí có điểm trách móc nói:
-“Nương, Vệ thẩm thẩm đang gọi người? Sao người không để ý tới Vệ thẩm thẩm?”
Diệp Lạc phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, bắt gặp cặp mắt ân cần của Mộc nhi.
Nàng lo lắng nhìn Diệp Lạc nhẹ giọng hỏi:
-“Phu nhân, người làm sao vậy?”
Diệp Lạc mỉm cười nói:
-“Ta không sao, chỉ là nhớ đến những chuyện đã qua.”
Mộc nhi thấy Diệp Lạc không muốn nói cũng không miễn cưỡng, nàng vừa
mới nhìn thấy ánh mắt Diệp Lạc hướng ra ngoài, nghĩ rằng nàng đang nghĩ
về Tử Dạ, cho nên liền mỉm cười không nhắc lại.
//Khỉ, nghĩ về Tử Ảnh thì có, lòng rối loạn rồi//
Mộc nhi năm năm trước sau khi Tử Dạ thoái vị cùng Vệ Tử Thanh hai
người đi theo phu thê Tử Dạ trở lại Thủy Vân cung ẩn cư, ở Thủy Vân cung nàng cùng Vệ Tử Thanh thành thân, một năm sau nàng sinh hạ một tiểu hài nhi đặt tên Vệ Lan.
Hiện tại Vệ Lan đã được bốn tuổi, kỳ quái là tính cách Vệ Lan không
hề giống người làm nương như nàng, mà là cực kỳ giống với Diệp Lạc trước đây.
Tựu liên trong Thủy Vân cung Trương thẩm đều nói tính cách Vệ Lan cùng Diệp Lạc trước đây giống nhau như đúc.
Mộc nhi đối với nữ nhi như vậy mặc dù có điểm lo lắng, nhưng vẫn rất
cao hứng bởi vì tính cách nàng quả thực quá yếu đuối, nàng cũng không hy vọng nữ nhi giống nàng.
Nàng đối với Diệp Lạc là cảm kích, đồng thời nàng cũng biết bí mật
của trượng phu mình, nàng biết năm đó người mà trượng phu yêu chính là
nữ tử tên gọi Phiêu Linh, cũng là Diệp Lạc.
Nhưng cuối cùng trượng phu vẫn lựa chọn thành thân với nàng, cho nên
nàng đối với Diệp Lạc cũng không có ghen ghét chỉ có cảm kích, nếu năm
đó không phải Diệp Lạc cứu trượng phu, như vậy nàng vốn sẽ không có hạnh phúc như hiện tại.
Mộc nhi là một nữ nhân thiện lương dễ dàng thỏa mãn, tuy rằng nàng
biết ở trong lòng trượng phu nàng vĩnh viễn thua kém Diệp Lạc, nhưng chỉ cần nàng có thể lặng yên ở bên cạnh trượng phu hầu hạ hắn, nàng không
đòi hỏi gì hơn.
Huống chi trượng phu đối với nàng vô cùng tốt, điều này chứng tỏ ở trong lòng trượng phu cũng có nàng.
//Cái kiểu buông tay của mấy anh nam phụ đúng là nhảm, chỉ là tìm một người để thành thân, để che lấp tình cảm kia, vì sao tác giả không cho
mấy ảnh tìm được hạnh phúc của mình đi, ít ra với những người vợ của họ
cũng là tình yêu chân chính chứ không phải là thế thân//
-“Lạc Vân ca ca, huynh đi chơi cùng ta được không?:
Một thanh âm non nớt làm Mộc nhi phục hồi tinh thần lại, nàng cúi đầu xuống chỉ thấy nữ nhi ngồi trong lòng nàng đang mỉm cười nhìn về phía
Tử Lạc Vân
Mà Tử Lạc Vân lại chán ghét không thèm liếc mắt nhìn Vệ Lan, đôi môi nhỏ cong lên, tức giận nói:
-“Xấu nha đầu, ai nói muốn chơi với muội? Hừ!”
Mà lúc này một nữ hài tử cũng hướng Tử Lạc Vân đi tới, nàng là nữ nhi của một đại thần trong triều tên gọi Lâm Oánh Nhi, nàng so với Tử Lạc
Vân lớn hơn một tuổi, khuôn mặt nho nhỏ đã muốn trổ mã như hoa như ngọc
thành một tiểu mỹ nhân.
Nàng đi đến bên cạnh Tử Lạc Vân đôi mi thanh tú nhấp nháy nói:
-“Lạc Vân cùng ta đi chơi.”
Tử Lạc Vân vừa nhìn thấy nàng liền nở nụ cười, hắn trượt xuống khỏi
chân Diệp Lạc kéo tay Lâm Oánh Nhi hướng Vệ Lan làm mặt quỷ, sau đó đối
Diệp Lạc lớn tiến