
ong lòng mẫu thân, hẳn
là rất đau lòng, cái cảm giác chua xót này, chỉ sợ chỉ có mẫu thân mới
hiểu được.
Tử Dạ thú Diệp Linh, nàng cũng không khổ sở, bởi vì,
nàng cũng không thương Tử Dạ, nhưng là, nhìn đến ánh mắt từ ái của phụ
thân nhìn Diệp Linh, trong lòng của nàng lại thật lâu không thể tiêu
tan, nàng là ghen tị Diệp Linh được phụ thân yêu thương sao?
Diệp Lạc nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy nội tâm nôn nóng vô cùng, ở không
gian phòng ngủ này, áp lực khiến nàng không thở được, nàng theo trên
giường êm đứng lên, không để ý Thanh nhi la lên, cũng không quay đầu lại bước nhanh đi ra phòng ngủ.
Diệp Lạc bước nhanh đi ra khỏi
cung, sau đó đón hơi lạnh gió đêm, nương mỏng manh ngọn đèn, hướng hoa
viên ở chỗ sâu trong đi đến.
Đi vào trong đình, Diệp Lạc mới dừng lại cước bộ, lẳng lặng yên nhìn bầu trời đêm bán nguyệt.
Ban đêm trong vườn hoa, nhìn không thấy hoa mai nở rộ kiều diễm, nhưng có
thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng của hoa mai kia, hơi lạnh của gió
đêm nhẹ nhàng thổi qua, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm xào xạc đóa hoa bay xuống, xa xa, trong Lưu Vân Các, vẫn đang một mảnh đèn đuốc sáng
trưng, ẩn ẩn truyền đến một ít ồn ào náo động.
Diệp Lạc hít một
hơi thật sâu không khí mới mẻ tràn ngập mùi hoa, chỉ cảm thấy trong lòng nôn nóng, đảo qua quét sạch, tâm tình của nàng, tại không gian yên tĩnh này, cũng dần dần bình tĩnh lại.
Đứng ở trong đình, nàng bỗng
nhiên cảm thấy, dễ chịu rất nhiều, khóe miệng của nàng, thậm chí gợi lên một chút nụ cười thản nhiên. Nhưng là, bình tĩnh của nàng, cũng không
có duy trì bao lâu, một thanh âm vang lên, nhiễu loạn thanh tĩnh của
nàng.
“Xem ra, vận khí của ta cũng không sai, nàng quả nhiên ở trong này.”
Bị người quấy rầy, Diệp Lạc có chút bất mãn nhíu lông mày, quay đầu nhìn
lại, nương ánh trăng nhàn nhạt trên bầu trời, nàng nhìn tuấn mỹ thiếu
niên vận bạch y đứng ở trong bụi hoa, ánh trăng nhàn nhạt, hắn giống như bức tượng điêu khắc phản chiếu bóng trắng, thấy không rõ biểu tình của
hắn, lại nhìn đến hàm răng trắng noãn, ở dưới ánh trăng nhấp nháy cười.
Nhìn đến người đến là Ứng Vương, tâm tình Diệp Lạc trầm xuống, nàng xem hắn liếc mắt một cái, ngữ điệu châm chọc nói
“Ứng Vương thật có hứng thú, có rượu ngon không hưởng, lại chạy đến trong vườn hoa dạo mát ư?”
Tử Ảnh mỉm cười, theo trong bụi hoa đi ra, đi đến bên cạnh Diệp Lạc, ngẩng đầu nhìn hướng trăng rằm trên bầu trời, cười nói
“Lạc nhi chẳng phải là giống bổn vương ư? Một vốn một lời mà nói, rượu ngon
mỗi ngày có thể hưởng dụng, mà cùng Lạc nhi cùng nhau ngắm trăng như
này, không phải ngày nào cũng được, thật ra mà nói, Lạc nhi là trọng yếu nhất.”
Diệp Lạc lạnh lùng cười, bất động thanh sắc cùng Tử Ảnh tạo ra khoảng cách, thản nhiên nói
“Đừng ở đó mà lời ngon tiếng ngọt, Ứng Vương hẳn là đối nữ tử khác nói mới
tốt, Ứng Vương đừng quên, Bổn cung đã là Thái Tử Phi!” Tử Ảnh bỗng nhiên quay đầu nhìn Diệp Lạc, trên mặt tà mị cười, nói” Lạc
nhi, hôm nay tâm tình không tốt sao? Nếu là như vậy, bổn vương không
ngại cho nàng mượn bả vai an ủi “
Diệp Lạc trong lòng hiện lên một tia không hờn giận, cảnh giác nhìn Tử Ảnh, lạnh lùng thốt
“Ứng Vương thật chu đáo, bổn cung đã hiểu, chính là, Bổn cung nhắc nhở lại
Ứng Vương, Bổn cung tâm tình bây giờ phi thường tốt, không cần bất luận
kẻ nào an ủi!”
“Thật không?”
Mắt Tử Ảnh hiện lên chút tà khí, bỗng nhiên lắc mình một cái, lấy tay gắt gao chế trụ tay Diệp Lạc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Lạc, giễu cợt nói
“Trong
lòng hắn, căn bản không có nàng, hắn hôm nay cưới muội muội của nàng,
chẳng lẽ, nàng tuyệt nhiên không khổ sở sao? Nếu là nàng không khổ sở,
tại sao lại ở phía sau, xuất hiện ở địa phương không nên xuất hiện này?”
Diệp Lạc dùng sức rút tay ra, giận dữ nói
” Bổn cung đến nơi đây, có liên quan gì tới ngươi? Nam nữ thụ thụ bất
thân, ngươi lại nhiều lần khinh bạc bổn cung, ngươi muốn như thế nào
đây?”
Thái độ cự tuyệt xa cách của Diệp Lạc đã chọc giận Tử Ảnh, hắn xuất thân hoàng gia, nổi danh mỹ nam tử toàn bộ Tây Lương quốc, Tử
Dạ tuy rằng cũng nổi danh không kém, nhưng là, hắn lại càng tốt hơn, mà
nay lại bị một nữ tử xấu xí dung mạo bình thường ba lần trở mình bốn lần cự tuyệt, thật sự làm hắn rất tức giận.
Hắn tiếp cận Diệp Lạc
là có chủ ý, cũng không phải chân chính có tình cảm với Diệp Lạc, ngay
từ đầu, hắn điều tra nàng, chẳng qua là bởi vì nàng bị hoàng thượng tứ
hôn làm Thái Tử Phi, hắn đối với thân phận nàng có tò mò, rồi sau đó ở
trong vườn hoa gặp nhau, dung mạo nữ tử xấu xí này lại làm dấy lên hứng
thú của hắn, hơn nữa, hắn quan sát rằng, Tử Dạ cùng nàng đại hôn tới
nay, căn bản cũng không có chạm qua nàng, đối với một nữ nhân chịu vắng
vẻ lạnh nhạt, hắn tự tin có thể dụ dỗ dễ như trở bàn tay.
Ngày
đó, ở trong vườn hoa, hắn không có thành công, chỉ là bởi vì sự xuất
hiện của Tử Dạ, mà nay, đúng là thời cơ tốt hắn xuống tay, lại trăm
triệu lần không ngờ được, vẫn đang công cốc!
Lần nữa bị cự
tuyệt, Diệp Lạc hiện tại gợi cho hắn, đã không còn là hứng thú, trong
tim của hắn d