
đặc biệt ban
thưởng tơ lụa tốt nhất trăm thất, lăng La Thập cái hòm, hoàng kim vạn
lượng! Khâm thử!” Diệp Lạc dập đầu tiếp nhận thánh chỉ trong tay thái giám, sau đó thong dong đứng lên.
Vị thái giám kia phân phó cung nhân đem ban cho vật phẩm đưa vào lý điện,
thản nhiên liếc mắt Diệp Lạc một cái, sau đó đối Tử Dạ nói
” Thái tử điện hạ, nô tài trước hết đi trở về phục chỉ!”
Tử Dạ sắc mặt âm trầm khẽ gật đầu, được Tử Dạ cho phép, vị thái giám kia liền dẫn cung nhân nối đuôi nhau rời đi.
Chờ cung nhân vừa đi, toàn bộ Tiền viện cũng chỉ còn lại có Diệp Lạc cùng
Tử Dạ, Diệp Linh ba người, không khí lập tức lạnh lùng rất nhiều.
Sáng sớm hơi gió lạnh thổi qua, phát ra thanh âm xào xạc của tán lá, trong
lúc nhất thời, vạn vật đều yên lặng, ba người tương đối không nói gì.
Diệp Lạc nhìn thoáng qua vẻ mặt phẫn nộ Tử Dạ cùng hai mắt che kín hận ý của Diệp Linh nhìn nàng, nàng thật sự là không nghĩ sẽ cùng Tử Dạ xung đột, trong lòng hơi hơi thở dài một hơi, sau đó yên lặng xoay người rời đi.
Lại không nghĩ, Diệp Lạc vừa mới xoay người, phía sau liền truyền đến một tiếng gầm lên của Tử Dạ “Đứng lại!”
Diệp Lạc thân thể cứng đờ, đúng là vẫn còn dừng bước, hôm nay, là ngày nàng
quay về Diệp gia, nàng cũng không muốn cùng Tử Dạ cãi nhau, nàng thật
sâu hít một hơi, bình tĩnh một chút tâm tình, sau đó chậm rãi xoay
người, bình tĩnh nhìn Tử Dạ.
Thái độ Diệp Lạc bình tĩnh như thế, ngược lại làm Tử Dạ hơi sửng sờ, trong lúc nhất thời, hắn ngược lại
quên mất chính mình nên nói cái gì.
Mà nhìn thấy Tử Dạ kinh ngạc nhìn Diệp Lạc, Diệp Linh trong mắt hiện lên một tia hận ý, nàng bỗng
nhiên thân thể mềm nhũn, tựa vào người Tử Dạ, khóc ồ lên.
Nghe
được Diệp Linh khóc, Tử Dạ một phục hồi tinh thần lại chút, hắn ôn nhu
vì Diệp Linh lau đi lệ trên mặt nàng, đau lòng hỏi”Linh Nhi, ngươi làm
sao?”
Diệp Linh dúi đầu vào trong lòng Tử Dạ, nức nở nói ” Tử
Dạ, hôm nay là chàng cùng tỷ tỷ lại mặt, vốn Linh Nhi nên vì tỷ tỷ cao
hứng, nhưng là, Linh Nhi thật sự là nhịn không được, Linh Nhi tiến vào
cung cũng có chút cuộc sống, Linh Nhi thật là tưởng niệm cha mẹ” nói tới đây, Diệp Linh hít mũi một cái, lai tiếp tục nói ” Linh Nhi biết, ấn
trong cung quy củ, người giống Linh Nhi như vậy không danh không phận,
là không có tư cách lại mặt, Linh Nhi thật sự thật hâm mộ tỷ tỷ”
Nhìn đến Diệp Linh như thế thương tâm khóc, lòng Tử Dạ cực kỳ không thoải
mái, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua mặt không chút thay đổi của Diệp Lạc, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ phẫn nộ, trong lòng vừa động,
liền đối với Diệp Linh nói ” Linh Nhi đừng thương tâm, hôm nay bản thái
tử theo nàng lại mặt!”
Diệp Linh nghe xong lời Tử Dạ nói, ngẩng
đầu lên, giống như vô ý nhìn lẳng lặng đứng ở một bên Diệp Lạc liếc mắt
một cái, sau đó nước mắt mơ hồ nhìn Tử Dạ, có điểm lo lắng nói
”Nhưng là, hôm nay là chàng cùng ngày tỷ tỷ lại mặt, hơn nữa, hoàng thượng hạ
thánh chỉ, muốn chàng tự mình cùng tỷ tỷ lại mặt, Linh Nhi làm sao có
thể làm rối loạn quy cũ?”
Tử Dạ nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai Diệp
Linh, sau đó ngẩng đầu, trầm mặt, đối Diệp Lạc lạnh giọng uy hiếp
nói”Phụ vương hạ chỉ, muốn bản thái tử hôm nay cùng ngươi lại mặt, bất
quá, bản thái tử có một điều kiện, chính là, hôm nay phải mang theo Linh Nhi cùng đi, nếu không, ngươi cũng đừng có trở về!”
Diệp Lạc
bình tĩnh nhìn hai người cùng một chỗ ôm nhau, khóe miệng gợi lên một
chút trào phúng cười lạnh, mặt không thay đổi nói ” thái tử điện hạ
chính mình quyết định cũng được, không cần hỏi ý kiến thiếp thân.”
Tử Dạ lãnh ngạo cười, nói ” một khi đã như vậy, vậy ngươi cũng nên chuẩn
bị thôi, đừng làm cho bản thái tử đợi lâu!” Nói xong, cũng không thèm
nhìn tới Diệp Lạc liếc mắt một cái, liền cùng Diệp Linh ôm nhau mà đi.
Diệp Lạc nhìn hai người đi xa, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ nồng
đậm chua sót: tân hôn tân nương tử cũng sẽ có một ngày lại mặt đi thăm
thân nhân của mình, nhưng là, nàng đi lại mặt, lại là vì thăm người nào? Đường đường là thái tử một nước, đưa Thái Tử Phi lại mặt, trong cung xem như đại sự, ngay cả hoàng thượng cũng mới đưa ban thưởng tới, trong
cung các nhóm phi tần đều đưa tới hậu lễ, ngay cả hoàng hậu, cũng đưa
tới nhất kiện cực kỳ trân quý áo choàng chồn bạc cho Diệp Lạc.
Cái này áo choàng đưa đến cung ở thời điểm Diệp Lạc đang được Thanh nhi hầu hạ thay quần áo, nghe nói là hoàng hậu đưa quần áo tới, Thanh nhi sau
khi tiễn cung nữ khi rời đi, liền tùy tay mở ra hòm chứa quần áo, đã lấy áo choàng mang ra, trong tay nhẹ như không có gì, cả kiện trắng noãn
như tuyết, mặt trên một chiếc lông tạp cũng không có, hơn nữa cầm trong
tay cảm giác, lại trơn nhuyễn thoải mái, Thanh nhi sửng sốt trong chốc
lát, sau mới cảm thán nói” Áo choàng thật khá, tiểu thư, Hoàng hậu nương nương thật là hào phóng!”
Diệp Lạc mỉm cười, nói ” ngươi cũng
đừng sửng sốt, Hoàng hậu nương nương thân phận tôn quý như nào? Xuất ra
món quà này, tự nhiên không thể kém đến nổi nơi đó đi.”
Thanh
nhi cười hì hì đem nguyên lai chuẩn bị giúp Diệp Lạc phủ thêm áo choàng
cũ cấ