
do ưu thế về sinh lý hiện tại, tình hình cung cấp máu lên não của tôi tốt hơn hẳn Tề Thịnh, dẫn
đến phản ứng của tôi cũng nhanh hơn Tề Thịnh.
“Điện hạ, Dương Nghiêm đã tới đây”, tôi nói với giọng rất bình tĩnh.
Tề Thịnh hơi ngây người ra, khẽ “ồ” một tiến rồi ngồi lên chiếc chiếu trúc bên cạnh thủy dục.
Tôi thầm thở phào, chỉ cần máu trong người vẫn tuần hoàn là được! Do đó,
tôi tiếp tục cố gắng: “Anh ta mời thiếp sang Thái Hưng chơi”.
Tề Thịnh nheo đôi mắt hơi xếch, hỏi: “Nàng nghĩ thế nào?”.
“Tự nhiên tỏ ra ân cần, nếu không phải có tà tâm thì cũng là kẻ cướp!”.
Tề Thịnh cụp mắt xuống, trầm ngâm một lúc rồi bỗng nhiên nói: “Hôm nay phụ hoàng đột nhiên hỏi đến chuyện hôn sự của Cửu đệ”.
Tôi ngây ra, hỏi lại: “Sao thế?”.
Tề Thịnh khẽ cười, đáp: “Hoàng hậu nương nương nói, trước khi ra khỏi kinh đã nhắm tiểu thư của mấy nhà rồi, chỉ chờ Cửu đệ chọn lấy một người
trong số đó nữa là xong”.
Tôi hỏi: “Trong số đó chắc hẳn có Trương nhị cô nương?”.
Tề Thịnh liếc xéo tôi một cái, ánh mắt chứa đựng vẻ ngạc nhiên, đáp: “Không sai, đúng là có Trương nhị cô nương”.
Nhà xí huynh nhiều lần thăm dò tôi, Dương Nghiêm mời tôi đi Thái Hưng chơi, Hoàng đế tự nhiên nhắc tới chuyện lấy vợ của Nhà xí huynh, trong số các ứng cử viên lại có Trương nhị cô nương… Trong đầu tôi nhanh chóng xâu
chuỗi các sự việc gần đây lại với nhau. Trong tình huống bình thường,
nhà họ Trương không thể đem hai người con gái gả cho hai phe đối địch
nhau, trừ phi Trương gia đã ở trong tình thế buộc phải bỏ một người.
Và cái người bị bỏ đi ấy, chính là tôi?
Không nén được, tôi hỏi Tề Thịnh: “Nhà họ Trương định từ bỏ thiếp?”.
Tề Thịnh không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Không đúng, lần trước khi tôi về Trương gia, Trương lão thái thái còn ép Tề
Thịnh phải sủng ái Trương thị để sinh quý tử! Thế mà bây giờ lại nhanh
chóng xoay chuyển như vậy. Vì lí do gì? Chỉ là vì đến bây giờ tôi vẫn
chưa có thai ư?
Nghĩ đến đây, tôi bất giác rùng mình, đưa mắt liếc Tề Thịnh một cái.
Tề Thịnh nhếch mép, khẽ cười, đáp: “Con cái chỉ là một mặt, mặt khác là vì Cửu đệ đã ngầm cho nhà họ Trương biết nàng là thái tử phi giả, Trương
thị thực thì đã chết trong lần rơi xuống nước rồi, thái tử phi bây giờ
chỉ là thế thân do ta ngầm nuôi dưỡng mà thôi”.
Tôi chau mày: “Trương gia dễ dàng tin hắn đến thế à?”.
Tề Thịnh lắc đầu: “Tất nhiên là không dễ dàng tin như vậy, vì thế Hoàng
hậu nương nương mới hạ chỉ, truyền cho mấy tiểu thư ứng tuyển đến hành
cung chơi, nói muốn nhân cơ hội này xem xét phẩm hạnh, dung mạo của họ,
nhưng thực ra là để cho nhà họ Trương tới đây một cách danh chính ngôn
thuận”.
Nghe những lời này của Tề Thịnh, trong lòng tôi đã rõ.
Hèn nào mà Dương Nghiêm lại tìm cách để tôi ra khỏi hành cung, vì nếu ở
trong cung, dù là người nhà họ Trương có đến đây thì do cách biệt thân
phận, bọn họ sẽ không dám đến để kiểm chứng xem tôi có thực sự là Trương thị hay không. Nhưng nếu ra khỏi cung rồi thì…
Tôi hỏi Tề Thịnh: “Ai trong số những người nhà họ Trương sẽ đến cùng?”.
Tề Thịnh hơi nhướng mày, đáp với vẻ nửa cười nửa không: “Mẹ đẻ của nàng, Phạm thị”.
Tôi thầm kêu lên trong lòng “Xong rồi!”.
Nếu là người khác thì còn nghĩ ra cách để qua được, nhưng nếu là mẹ đẻ của Trương thị thì dù có tài thánh cũng không lừa được!
Tôi đi đi lại lại quanh thủy dục hai vòng, ruột gan như có lửa đốt, quay
lại hỏi Tề Thịnh: “Chàng nói xem, nên làm thế nào bây giờ?”.
Lúc này Tề Thịnh có vẻ thanh thản thư nhàn hẳn lên, chân cũng gác lên chiếu trúc, nửa nằm lên đó, hỏi lại tôi: “Nàng là thế thân mà ta nuôi dưỡng
à?”.
Tôi ngạc nhiên: “Không phải!”.
Tề Thịnh cười: “Vậy thì nàng cuống cái gì?”.
Trời ạ, đây không phải là chuyện cởi hết quần áo rồi đi đi lại lại mấy vòng
trước mặt Phạm thị là xong! Trong trường hợp này, cơ thể của tôi thật sự chẳng có tác dụng gì!
Tôi bước tới, quỳ xuống trước Tề Thịnh,
chỉ vào mũi mình, hỏi anh ta: “Thiếp hỏi chàng, hồi Trương thị còn ở nhà mẹ đẻ thì thích ăn món gì nhất? Thích mặc gì nhất? Thích màu gì? Dùng
phấn gì? Sợ lạnh hay sợ nóng? Bị ốm năm bao nhiêu tuổi, cãi nhau với
những ai? Có bị đánh lúc nào không? Chàng biết tất cả những điều này
chứ?”.
Tề Thịnh không trả lời tôi, ánh mắt ngược lại bỗng trở nên xa xôi.
Tôi thấy cơn giận bừng bừng bốc lên.
Này, tôi chỉ vào mũi tôi, anh nhìn xuống dưới làm gì!
Tôi cố kìm cơn giận, đưa tay ra chặn ngay trước mắt Tề Thịnh, nói với anh
ta vẻ hết sức nghiêm túc: “Người anh em, trước hết chúng ta hãy giải
quyết vấn đề sống còn trước mắt rồi hãy nghĩ đến chuyện chơi bời, hưởng
lạc, được không?”.
Một hồi lâu Tề Thịnh vẫn không động tĩnh gì,
tôi đang định chửi một câu “Mẹ nhà anh!” thì Tề Thịnh đột nhiên chộp lấy cổ tay tôi, kéo xuống, nói một câu không đầu không cuối: “Để ta đưa
nàng tới Dự Châu”.
Tôi ngây người, Tề Thịnh nói tiếp: “Trước khi Phạm thị tới, ta sẽ đưa nàng đến đại doanh Giang Bắc ở Dự Châu, chỉ để
Lục Ly ở lại đón tiếp Phạm thị. Lục Ly từ trong ra ngoài đều là thật,
chắc chắn có thể làm tiêu tan sự nghi ngờ của Phạm thị!”.
Tôi
thầm tính tr