
đi đi!”.
Một sức mạnh to
lớn từ sau lưng ập đến bất ngờ, tôi chưa kịp phản ứng thì đã rơi ra khỏi đám mây, mặt mũi tối sầm, không còn biết gì nữa…
Khi tôi mở mắt ra đã là ba ngày sau.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra ý câu “cũng gần như thế” của Ti Mệnh Tinh Quân là gì. Kiếp này tôi cũng có hai chữ “thái tử”, chỉ có điều không phải
là Thái tử, mà chỉ là phi, Thái tử phi, chẳng qua cũng chỉ khác một chữ
mà thôi.
Đúng là cũng gần như thế!
Giữa mùi hương an
thần đốt trong cung, tôi nằm trên giường, lặng lẽ nhìn lên đỉnh màn thêu long phượng, bên ngoài rất bình thản, nhưng trong lòng thì đau đến cả
trứng…
À, quên mất, bây giờ tôi không còn trứng nên sẽ không thấy đau trứng nữa.
Bây giờ tôi đã có bộ ngực căng, chiếc mông tròn và vòng eo mảnh mai. Ngực
đúng là rất đầy đặn, eo rất mảnh mai, đó là những thứ mà tôi mong ước từ lâu lắm rồi… Nhưng, chờ cho đến khi bộ ngực ấy mọc trên người mình rồi
thì cảm giác khi sờ vào lại vô cùng khó tả…
Chết tiệt! Ti Mệnh Tinh Quân, ngài chắc chắn là mình đến trả ơn chứ không phải báo oán đấy chứ?
Một cung nữ nhẹ nhàng bước vào, quỳ xuống bên giường, khẽ nói: “Hoàng hậu
muốn ban cái chết cho con tiện nhân Giang Thị kia, Thái tử điện hạ và
Triệu vương điện hạ đang quỳ ngoài cung Hưng Thánh để cầu tình”.
Giọng nói ấy ẩn chứa vẻ căm hận khiến tôi bất giác quay đầu lại nhìn cô nàng
một cái. Người đẹp thế mà lại nói bằng giọng như vậy, đúng là đáng tiếc.
Người cung nữ ấy thấy tôi quay đầu lại nhìn, có lẽ tưởng tôi sai bảo gì đó
nên vội lại gần hơn, gần như là bò hẳn lên giường khiến cho áo yếm lộ cả ra, màu xanh non. Ừ, rất tuyệt, nó càng tôn thêm cho làn da nơi ngực cô ta.
Cung nữ khẽ hỏi: “Nương nương có điều gì sai bảo?”.
Câu nói ấy lập tức kéo hồn phách đang bay bổng tận đẩu tận đâu của tôi trở
lại, lúc đó lòng tôi đau như dao cắt. Haizz, người đẹp có đẹp hơn nữa
thì có liên quan gì đến tôi cơ chứ?
Cung nữ ấy thấy tôi hồi lâu vẫn không nói năng gì, do dự một lát, cuối cùng quyết định nhẹ nhàng
khuyên nhủ: “Nương nương, nương nương không thể cứ như thế này mãi được, Thái tử điện hạ cứu con tiện nhân ấy thì sao nào? Trên đầu con tiện
nhân ấy đã mang tội danh mưu hại hoàng tôn rồi, Hoàng hậu nương nương
nhất định không tha cho nó đâu. Thái tử có thể cứu con tiện nhân ấy khỏi nước, đến lúc này chẳng phải cũng chỉ có thể quỳ ở ngoài cung Hưng
Thánh đó sao? Nếu con tiện nhân ấy đã khó lòng thoát khỏi cái chết thì
nương nương càng nên tỏ ra rộng lượng cho Thái tử và Hoàng hậu nương
nương thấy. Lúc này nhất định không phải là lúc hờn giận Thái tử, nếu
không sẽ uổng phí công sức suốt bao lâu nay!”.
Tôi nhìn vào đôi môi hồng cứ mấp ma mấp máy, để lộ hàm răng trắng đều của mỹ nhân, trong lòng thầm kêu lên, đúng là mê người.
Những điều cung nữ nói, thật ra Ti Mệnh Tinh Quân cũng đã nhắc tôi rồi, đó
chẳng qua cũng chỉ là chuyện hai người phụ nữ tranh nhau một người đàn
ông, hai người đàn ông cùng yêu một người phụ nữ, một mối quan hệ tay
tư, vừa đủ thành một bàn mạt chược. Thái tử và Triệu vương cùng yêu
Giang thị, Trương thị và Giang thị cùng có tình cảm với Thái tử, sau đó
gia đình Trương thị thế lực mạnh hơn một chút, bản thân Trương thị lại
giở vài thủ đoạn, thế là Trương thị và Thái tử trở thành một đôi, còn
Giang thị đành theo Triệu vương.
Chà, cùng là đàn ông, tôi
không thể không khâm phục tấm lòng của Triệu vương, biết rõ Giang thị
không thích mình mà vẫn muốn lấy nàng về. Đáng thương thay, đáng buồn
thay!
Lại còn Thái tử điện hạ nữa chứ, lúc vợ mình và vợ người
khác cùng rơi xuống nước lại đi cứu vợ người trước, tinh thần quên mình
vì nghĩa thật đáng kính nể! Càng chưa nói đến chuyện trong bụng vợ mình
còn đang mang thai. Ôi, đáng buồn thay, đáng giận thay!
Cung nữ thấy tôi vẫn không có phản ứng gì càng thêm cuống quýt, chỉ biết gọi khẽ: “Nương nương!”.
Trời! Lại nương nương! Trong lòng tôi lúc này đang rất rối loạn, không biết cái chức nương nương này có nên làm hay không?
Làm thì sẽ phải giương mắt lên nhìn một đám người đẹp vây quanh mà không xơ múi gì được.
Không làm thì đến cả cơ hội được nhìn thấy người đẹp cũng chẳng có.
Nhưng, dù muốn làm thì phải làm như thế nào? Ai mà chẳng biết thái tử phi là nghề khó nhất trên đời:
Thứ nhất, con đường thăng quan tiến chức không lấy gì làm tốt đẹp. Từ thái
tử phi lên hoàng hậu, rồi lên thái hậu, đúng là khó chẳng khác gì lên
trời! Bạn đã bao giờ thấy một thái tử phi chịu đựng được cho đến lúc lên ngôi thái hậu chưa?
Thứ hai, lao động không có bảo đảm, bảo
hiểm thất nghiệp, bảo hiểm lúc về hưu, bảo hiểm ốm đau lẫn các loại tích lũy khác đều không có, lúc nào cũng có thể bị thôi việc, hơn nữa còn
không cho tìm việc khác.
Thứ ba, tính chất công việc nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng mất mạng. Nếu thái tử không được làm
hoàng đế, thái tử phi đương nhiên cũng chịu phận đen theo thái tử; nếu
thái tử lên làm hoàng đế, vậy thì lại càng phải chú ý đề phòng với sự
rủi ro của chính mình.
Thứ tư, đây lại là công việc có tính chất kiêm nhiệm, tuy cường độ lao động không lớn lắm, nh