Thái Giám Đại Quan

Thái Giám Đại Quan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322951

Bình chọn: 8.5.00/10/295 lượt.

g lên:

- Còn hơn kẻ hái trăm đóa hoa mà cuối cùng vẫn phải cô mịch đêm dài.

Chà chà, quả nhiên chỉ có người họ Lăng mới đấu lại được người họ Lăng, Hồ Bình không phải đối thủ. Nàng vừa xuất kích liền một chưởng hạ Dận Minh đo ván, y bực bội liếc xéo tỷ tỷ mình một cái rồi cuốn gói về phòng, để lại một Hồ Bình đang đắc ý muốn cười hinh hích nhưng vẫn cố gắng giữ hình tượng, tỏ vẻ lạnh nhạt điềm nhiên.

- Nhịn cười nhiều sẽ ảnh hưởng tới chức năng sinh sản.

Một lần nữa, giọng Lăng Lam lại lạnh lẽo vang lên, như biết được rằng Hồ Bình không tin lời mình, nàng còn bổ sung:

- Tốt xấu gì ta là tỷ tỷ của thần y đó, y thuật cho dù không cao thâm bằng hắn thì cũng có chút hiểu biết về vấn đề này… khụ khụ.(nàng ho vì xấu hổ?)

Tiếp tới chính là tiếng bật cười của Hồ Bình, chàng hứng khởi nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, thầm thì:

- Ngủ đi, sáng mai nàng sẽ không sao, có ta ở đây rồi, cây Lam Chi Thảo kia y có bào chế lầm thì vẫn còn cây của ta giúp nàng hồi phục…

Lăng Lam cười khổ, câu nói này vốn định nuốt vào nhưng không hiểu sao lại bật ra khỏi miệng:

- Miễn rằng đừng để khi ta thức dậy không thấy chàng đâu là được…

Chỉ một câu này thôi, Hồ Bình chợt thấy lòng mình len lỏi một dòng nước ấm, chảy tới đâu, tỏa hạnh phúc tới đó.

Chàng nằm xuống, kéo Lăng Lam dựa dẫm vào ngực mình, tiếng nhẹ như gió thoảng nhưng lại vô cùng chắc chắn:

- Ta hứa…

Lăng Lam biết rằng mình đang mơ, bởi vì cảnh hiện ra trước mắt là thuộc về quá khứ. Một quá khứ xa lắc xa lơ nào đó mà nàng ngỡ rằng mình đã quên. Đó là một ngày hè ấm, không nóng bức như đáng ra phải có mà lại mang khí trời dịu dàng của mùa xuân. Mẫu thân nói rằng đó là do thời tiết đặc biệt của miền Bắc đất An Nam này, mưa nắng thất thường, mưa lên thì cho dù giữa hạ vẫn có thể thấy lạnh. Mà giờ chính là lúc trời mưa…

Mẫu thân đang đi đâu đó, nói rằng cần bàn chuyện cơ mật đại sự với vị tiền bối là chủ nhân phủ này, bảo nàng hãy ngồi yên trong phòng đợi, nhất định phải ngoan, không được chạy nhảy lung tung như mọi khi.

Thực ra hồi đó Lăng Lam vẫn là đứa trẻ biết nghe lời, nàng chỉ đơn thuần đưa lòng bàn tay ra ngoài cửa sổ, hứng những giọt mưa nặng trĩu đang lộp bộp rơi. Kết quả là bất chợt có một bàn tay nhỏ của một đứa trẻ khác bắt lấy tay nàng. Hắn đứng trong mưa mà áo và tóc lại không hề ướt, Lăng Lam buột miệng hỏi lí do, hắn trả lời rằng bởi vì mình là con của thần nắng. Nàng chỉ bĩu môi không tin.

- Nè tiểu muội muội.- hắn lúc lắc hai chỏm tóc trên đầu nàng.- cần có lòng tin người thì chính bản thân mới tiến bộ được.

- Ai bảo ngươi thế?- Lăng Lam quặc lại, mắt lộ rõ sự chán ghét. Nhìn thế nào tên tiểu tử này cũng chỉ sàn sàn tuổi nàng, gọi tiếng “tiểu muội muội” thật khiến lòng người ta khó chịu mà.

- Ai da, muội nhỏ tuổi như vậy, đừng hống hách thế chứ.

- Nhà ngươi hơn bản cô nương được mấy lần ăn bánh bao mà dám ra giọng bề trên như thế?

- Ồ…- Hắn thích thú cười tươi.- Muội thật là thú vị ha.

- Ngươi còn dở cái giọng điệu đó ra, bổn cô nương lập tức…- nàng còn đang mải ấp úng nghĩ ra cách trừng trị thì tên tiểu tử đó đã tiếp lời:

- Lập tức cắn ta tới chết?

Ngay sau đó là một khuôn mặt nhăn nhở cười cợt, rõ ràng là đắc ý vì trêu chọc nàng thành công. Lăng Lam tức khí tung chưởng ra đánh đấm, tuy rằng nàng chỉ có giỏi khinh công nhưng vài đường võ cơ bản thì cũng nắm rõ, không thể để một tiểu tử miệng còn hôi sữa khiến mình ủy khuất được!

Một đấm của nàng vung ra, hắn liền bắt lấy. Một cước của nàng phi ra, hắn cũng liền bắt lấy, trên mặt không hề đổi sắc, rõ ràng ngầm báo với Lăng Lam nàng rằng cho dù có vùng vẫy mấy cũng không làm hắn xước móng chân đâu.

Hừ, nàng tiếp tục định dùng thiết đầu công đối phó, hắn nhẹ cười tránh né, ngay lúc tên tiểu tử chưa kịp trở tay, Lăng Lam lên gối đánh trúng nơi cần đánh, kết quả nàng thắng, hắn liền buông nàng ra, muốn ôm chỗ đau nhưng lại ngại người khác nhìn thấy, muốn kêu đau nhưng lại sợ mấy kẻ hạ nhân đi qua hỏi hắn đau chỗ nào, vô cùng khó nói. Cuối cùng vẫn là dùng bản mặt “đau không nói nên lời” tím tái trừng trừng ngó nàng căm phẫn.

- Tiểu tử, vẫn là do ngươi gây sự nhầm người.- Lăng Lam cười không khách khí, tiếng cười của nàng thậm chí còn át tiếng mưa rào mùa hạ, chắc chỉ có mưa đá thì mới may ra xứng đáng so găng với âm thanh kinh dị nàng toát ra.

- Muội muội…- hắn lùng khùng đứng dậy, dựa người vào cột, giờ mà ngồi xuống chắc chắn cơn đau bốc lên não.-… đúng là tiểu ác nhân.- Rồi mắt hắn chợt ngập ý cười.- Nhưng ta thích.

Lăng Lam nổi da gà, tuy rằng nàng là một tiểu cô nương mới chỉ xấp xỉ mười tuổi nhưng với chữ “thích” mà tên nam nhân này vừa thốt ra lại… thập phần khinh bỉ.

- Bổn cô nương cùng ngươi quen biết tính đến nay chưa quá nửa canh giờ.- Lăng Lam liếc xéo hắn.- Thiếu gia ngươi thật dễ trao gửi chân tình…

- Ồ… không phải không phải.- hắn lắc lắc đầu ngạo mạn, vẻ mặt thông báo rằng nàng đã hiểu lầm.-… chúng ta vốn đã quen biết từ sớm, chỉ là tiểu muội muội không nhớ mà thôi…

- Hử?- Lăng Lam nhíu mày.

- Là thế này.- hắn nhân từ giải thích.- Hồi phụ mẫu tiểu muội muội kết phu thê có m


Duck hunt