
thể chôn chân ở nơi tân thủ luyện cấp này, làm những nhiệm vụ đã sớm làm hết, từng châm từng châm đánh những con quái cấp thấp như vậy, mình thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Thù Tiểu Mộc không thể đồng cảm, kỳ thật những người chơi chưa luyện lại từ đầu rất khó lý giải loại cảm thụ này, mỗi một phó bản đều chạm đến một đoạn trí nhớ, mỗi một nhiệm vụ có lẽ đều từng có dấu chân của bạn và bạn bè. Bạn từng đứng rình một con quái nhiệm vụ nửa giờ, vì hoàn thành nhiệm vụ mà vui sướng không thôi; bạn cũng từng cắm lều ở phó bản cấp bốn hai một tháng chỉ vì muốn lấy được Loạn Vũ Phiêu Hương châm, mà hiện tại, khi tất cả tâm huyết đều cần lặp lại một lần nữa, bên cạnh lại không có bạn bè ngày xưa.
[ Bạn tốt '> Tử Điệp nói với bạn: Mình biết các bạn không thể luôn luôn ở bên mình, bởi vì các bạn còn có chuyện riêng cần làm. Nhưng mà Tiểu Mộc, nếu cấp của mình không thể luyện nhanh hơn. Mình cảm thấy giống như đã bị trò chơi này vứt bỏ .
Mắt Thù Tiểu Mộc cũng đỏ hoe, cô vốn là người ù lì, không thể suy nghĩ quá sâu xa:
[ Bạn tốt '> Bạn nói với Tử Điệp: Đừng nói ngốc như vậy, bạn có sư phụ, có ông xã, có mình, làm sao lại bị vứt bỏ chứ! Ai dám vứt bỏ Tử Điệp nhà chúng ta? [ Nhíu mày '> Mình sẽ quăng bom nổ chết hắn!
Thù Tiểu Mộc không biết Tử Điệp có nín khóc mỉm cười hay không, trên Internet có rất nhiều thứ không thể cảm nhận được, ví dụ như giọng nói, ví dụ như biểu tình. Mà Tử Điệp lại thật sự đang cười —— trên mặt cô vẫn còn ẩm ướt. Những thứ bị Internet ngăn cách thực sự rất nhiều, ví dụ như giọng nói, ví dụ như biểu tình… Nhưng mà, ít nhất tôi vẫn có thể cảm nhận được tấm lòng của bạn.
Thù Tiểu Mộc vào kho ảnh của Tử Điệp, cùng Tử Điệp tạo một tấm thiệp hình ảnh, Tử Điệp rất bấn an:
[ Đội ngũ '> Tử Điệp: Tiểu Mộc, anh ấy thật sự sẽ tha thứ cho mình sao? Mọi người đều nói anh ấy rất thân với Ngọn Lửa Xanh, có lẽ anh ấy đã không để ý đến mình nữa…
[ Đội trưởng tổ đội '> Thù Tiểu Mộc: Bạn lại thế nữa rồi, đừng nghi thần nghi quỷ nữa!
[ Đội ngũ '> Tử Điệp: [ Chột dạ '> Mình sai rồi.
[ Đội trưởng tổ đội '> Thù Tiểu Mộc: Ngoan. Phải tin tưởng vào người đàn ông của mình chứ.
Hai người cùng nhau biên tập tấm thiệp đó, bên trong là hình ảnh của Tử Điệp và Mạn Đà La từ khi quen biết tới nay. Tử Điệp là người thích “Chụp ảnh lưu niệm”, đống ảnh này cơ hồ ghi lại lịch sử trưởng thành của một đôi thần tiên quyến lữ trong đất hoang từ hai kẻ gà mờ lên đến cấp độ đại thần.
Tên của tấm thiếp rất văn vẻ, goi là dấu ấn thời gian, không cần phải nói, cái tên văn vẻ như vậy đương nhiên là do Bánh bao đặt. Tấm thiếp thật dài, mấy trăm trang, đến trang cuối cùng, là bức ảnh nhân vật có cánh đỏ của Tử Điệp trước kia, đứng ở vách núi Yến Khâu, tiếp theo là tấm ảnh một nhân vật thầy thuốc cấp bốn bảy. Cùng một cảnh tượng, chỉ khác nhân vật. Phía dưới có một hàng chữ nhỏ: Nếu em vẫn ngồi đây, anh có thể vĩnh viễn ở bên cạnh em không?
Thật ngoài dự kiến là tấm thiếp này không bị ai quấy rối, chúng ta chơi những trò chơi khác nhau, nghề nghiệp không giống nhau, theo đuổi những món trang bị và thao tác khác nhau, nhưng những thứ chúng ta hoài niệm lại rất giống. Tất cả người chơi rất ăn ý không để nó chìm xuống, không ai nhẫn tâm phá nó, thẳng đến một ngày sau, ở trang tận cùng, một ID tên Mạn Đà La trả lời: Anh sẽ.
Buổi tối, Mạn Đà La mang bang hội đi phó bản Truyền Đạo tràng cấp sáu tám mới mở, Tử Điệp và Thù Tiểu Mộc lắc lư ở thôn Tửu Phường:
[ Hệ thống '> Tử Điệp dịu dàng ôm bạn.
Nữ thích khách không ẩn thân, lẳng lặng để Tử Điệp ôm. Tử Điệp nhìn bộ đồ Tô Mạc trước giờ chưa từng hạ giá, cô biết kỳ thật dùng một bộ Chính Dương đổi Tô Mạc làm sao có thể chỉ thêm một chút tiền… Nhưng không có lời nào cảm tạ hết được. Thù Tiểu Mộc nói không cần nói cảm ơn, bởi vì nếu người bị trộm tài khoản là mình, bạn cũng sẽ làm như vậy.
Hai nhân vật cứ ôm nhau như vậy, kỳ thật tư thế ôm của hai nhân vật nữ cũng không hoàn mỹ, Thù Tiểu Mộc và Tử Điệp lại cảm thấy hạnh phúc, vì trong mảnh đất hoang này, người có thể khiến chúng ta làm đến mức này không nhiều lắm.
Tài khoản, mặc kệ bị trộm bao nhiêu lần chỉ cần những con người, những tình này vẫn còn thì vẫn có thể luyện lại. Từ cấp một đến cấp bảy mươi cần bao nhiêu kinh nghiệm? Để một món trang bị cực phẩm rơi xuống cần trải qua bao nhiêu lần phó bản? Để toàn thân đều là thuộc tính cực phẩm cần luyện hóa bao nhiêu thứ? Kỳ thật không có vấn đề gì, chơi trò chơi không nhất định phải đứng ở đỉnh núi, chỉ cần có bạn bè bên cạnh, ta sẽ có thể hưởng thụ quá trình này. Vị trí bên cạnh bạn bè, còn cao hơn tất cả các bảng xếp hạng.
Giống như tác giả viết văn, để viết một áng văn hay thì yêu cầu cao đến cỡ nào? Nhập Vip thì được bao nhiêu tiền lời? Kỳ thật những thứ đó đều không quan trọng, chỉ cần mọi người không chán câu chuyện này, sự tồn tại của tôi vẫn còn ý nghĩa , kỳ thật lên bảng xếp hạng không hẳn là vinh dự của tác giả, mỗi chương viết ra đều được bình luận đều đều mới là vinh dự chân chính.
Thánh Kỵ Sĩ đương nhiên cũng thấy được tấm thiệp này, suy nghĩ của Bang chủ đại nhân rõ ràng khác xa