
tượng bình thường, vì sao nhất định cứ phải tự chui đầu vào rọ? Một người phụ nữ li hôn 29 tuổi sẽ không ngu ngơ trước chuyện đời như tiểu Cẩm, suy đi tính lại để đưa ra lựa chọn tốt nhất, hợp lý nhất mới là bình thường.
Có điều Cơ Quân Dã cảm thấy chung quy mình vẫn ích kỷ, vì anh trai, bây giờ chỉ có thể lừa gạt lòng thông cảm của Hoài Nguyệt, tạm thời kéo cô ấy lại để ổn định tâm tình anh trai mình. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trai mình tự làm tổn thương mình, vừa rồi cô sợ đến mức quên cả hét lên, chẳng lẽ cơn ác mộng của mẹ lại phải tái diễn trên người anh trai?
Mấy ngày trước cô và A Thích đều rất lạc quan cho rằng bệnh tình của anh trai đã khỏi hẳn, buổi tối hôm đó vốn cô cũng muốn nói với Hoài Nguyệt như vậy qua điện thoại để cô ấy không còn gánh nặng tư tưởng nữa. Nhưng bây giờ cô lại không dám nói như vậy nữa, nhát dao trên cổ tay anh trai có phải đồng nghĩa với việc bệnh tình của anh ấy lại nặng hơn? Mặc dù A Thích an ủi cô rằng chuyện không nghiêm trọng như vậy, có điều cô hoàn toàn không tin, cũng không dám mạo hiểm.
Đành phải để Hoài Nguyệt phải tủi thân vậy, cô nghĩ, đương nhiên cô không thể lừa gạt Hoài Nguyệt, nhưng không phải không có cách dùng tiểu xảo một chút. Cuối cùng nếu như Hoài Nguyệt vẫn không muốn thì cô cũng không làm gì được, hoa quả chín ép cũng không ngon. Nhưng lúc này anh trai mình yếu ớt như thế, dù sao cũng phải nghĩ cách vượt qua được cửa này. Chỉ có thể hi vọng sau thời gian này sự cố chấp của anh trai với Hoài Nguyệt sẽ tiêu tan. Cô nhớ A Thích đã từng nói, rất nhiều sự cố chấp của người bệnh trầm cảm đều sẽ đến rồi đi một cách khó hiểu, có thể anh trai cũng sẽ như thế.
Đi vào quán "Ve sầu lửa", nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cơ Quân Dã, Hoài Nguyệt giật mình trong lòng, trực giác nói cho cô biết chuyện có liên quan đến Cơ Quân Đào.
Buổi chiều sau khi chia tay về đến nhà tâm trạng cô cũng rất bất ổn, vừa nghĩ đến ngón tay lạnh buốt của Cơ Quân Đào cô lại đứng ngồi không yên, ngay cả các đồ đạc mua về từ Vân Nam cũng không có tâm tư sắp xếp lại. Mấy lần cô định gọi điện thoại cho Cơ Quân Dã hỏi xem anh ấy đã về đến nhà chưa nhưng cuối cùng lại cảm thấy làm thế cũng không ổn. Cho nên Cơ Quân Dã vừa hẹn cô đã đồng ý không chút do dự, hi vọng có thể thăm dò được tình hình của Cơ Quân Đào sau khi về nhà qua miệng Cơ Quân Dã. Cô cảm thấy hình như mình đã lên một chiếc thuyền, lý trí nói với cô nên lập tức đi xuống nhưng tình cảm lại không nỡ làm vậy. Dù sao cũng đã trải qua một đêm như vậy, kiểu gì cũng không thể xem anh ấy như người dưng nữa, việc thân thiết như vậy về lý trí là một chuyện nhưng trong lòng cũng không thể không có vấn vương gì. Cho nên biết rõ đáy thuyền này có một lỗ thủng lớn có thể làm con thuyền chìm nghỉm bất cứ lúc nào nhưng vẫn không nhịn được muốn tìm ra nó để bịt kín lại.
===========
4 chương đã xong, không có thank, không có xu, mỗi bạn vào bình luận chém nhảm một hai câu làm quà Noel cho người dịch nào!
c
Quán bar vẫn chưa đông người lắm, để tiện cho việc nói chuyện, Cơ Quân Dã đã tìm một vị trí nằm lệch trong góc. Cô lẳng lặng nhìn Thương Hoài Nguyệt đang đi tới trước mặt, dáng người mản dẻ, khuôn mặt dịu dàng, mẫu người đẹp Giang Nam điển hình. Cho dù ở bên ngoài có phong lưu đến đâu thì khi về đến nhà đàn ông vẫn thích mẫu phụ nữ như vậy. Dịu dàng như nước, từ xưa đến nay không biết đã có bao nhiêu anh hùng sa vào hồ nước má hồng, anh trai cô cũng không thể là ngoại lệ, nếu cô còn không ra tay thì chỉ sợ anh ấy sẽ phải chết đuối trong hồ nước này.
Trong lòng Hoài Nguyệt thấp thỏm không yên, gặp Cơ Quân Dã quả thực cô còn thấy chột dạ hơn cả gặp Cơ Quân Đào, cô cố gắng nặn ra một nụ cười, hỏi: "Sao thế? Mặt tôi nhọ à? Mới vài ngày không gặp đã nhìn tôi như vậy rồi?"
"Bố tôi nói đúng, ngoại hình cô đúng là khá giống mẹ tôi", Cơ Quân Dã nói, "Tôi nói là mẹ tôi, chính xác hơn thì là mẹ của anh trai tôi, không phải mẹ đẻ của tôi".
Hoài Nguyệt nhất thời chưa phản ứng lại được, chỉ ngẩn ngơ nhìn Cơ Quân Dã.
"Sao rồi? Bất ngờ lắm à? Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không phải cô còn tưởng anh ấy là chồng tôi hay sao?" Cơ Quân Dã nhấp một ngụm "Nhớ Giang Nam" trong tay, nói: "Ngoại hình hai anh em chúng tôi đều coi như không tồi, có điều lại không giống nhau chút nào, bây giờ cô đã biết vì sao rồi chứ? Đó là vì tôi giống mẹ đẻ tôi, mặc dù lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà ta là ở tang lễ của bà ta, là di ảnh, có điều chỉ nhìn thoáng qua là tôi đã nhận ra đó là người sinh ra tôi, thật sự rất giống hình ảnh tôi trong gương".
Cơ Quân Dã lại nhấp một ngụm rượu, "Một cô con gái giống bà ấy như vậy mà vì sao bà ấy lại vứt bỏ?" Cô cười cười với Hoài Nguyệt, "Sau khi phát hiện mình có thai bà ta lại chạy tới hỏi mẹ tôi xem mẹ tôi có cần đứa bé đó hay không, nếu không cần thì bà ta sẽ bỏ nó đi nhưng phải cho bà ta một khoản tiền bồi thường. Khi đó bố tôi đã trở nên rất nổi tiếng rồi, đối với phụ nữ ông ấy luôn luôn hào phóng, tôi không rõ vì sao ông ấy chỉ keo kiệt với duy nhất mẹ đẻ tôi. Rất nhiều năm sau tôi mới biết, t