Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323884

Bình chọn: 9.5.00/10/388 lượt.

hết. Với loại chuyện thế

này, anh Hỏa dùng được hơn so với 110."

Vừa rồi bác Trương có nhắc tới anh Hỏa, Hải Nhã tò mò hỏi: "Anh Hỏa là ai vậy?"

Tiểu Bình cười: "Người tới thì cô sẽ biết."

Xét thấy hai chữ 'anh Hỏa' tràn ngập mùi vị giang hồ. Trong lúc này Hải Nhã bắt đầu suy nghĩ miên man, từ tập tành làm giang hồ liên tưởng tới Vô

Gian Đạo. Lúc anh Hỏa tới có khi nào dẫn theo một đám người mặt đồ Tây,

đeo kính đen không? Nếu không thì là một đám người kiêu ngạo tay cầm gậy bóng chày.

Tiểu Bình khiều khiều cô: "Hải Nhã, phòng 2103 muốn thêm rượu kìa."

Đột nhiên Hải Nhã hoàn hồn, một mặt cảm thấy bi ai vì sức tưởng tượng của

mình, mặc khác lại cảm thấy xấu hổ. Vừa rồi cô suy nghĩ quá tập trung,

ngẩn người một hồi lâu. Nhìn xem, các đồng nghiệp khác sau khi xem xong

náo nhiệt thì tự động tiếp tục đi làm việc của mình, cô cần phải cô gắng học hỏi thêm.

Sau khi đi đưa rượu cho khách xong, thì nghe

thang máy vang lên một tiếng 'đinh'. Sau đó cửa mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác màu xám đầu đội mũ lưỡi trai từ từ đi ra. Hình như là vừa

mới nói chuyện điện thoại xong, bây giờ đang đóng nắp điện thoại lại.

Hai người đối mặt nhau, cả hai đều sửng sốt.

Khuôn mặt này... Có phải là cô đã gặp ở nơi nào rồi không? Sao nhìn quen quá vậy.

Người đội mũ lưỡi trai sau khi sửng sốt thì đi về phía của cô. Chân tay Hải

Nhã liền luống cuống, là khách sao? Vị khách này có phải đang định hỏi

cô cái gì không? Cô mà bỏ đi thì không tốt lắm?

"Là cô." Lúc

này người đội mũ lưỡi trai đang đứng trước mặt cô, cao hơn cô một cái

đầu. Đôi mắt sáng ngờ, "Cô làm việc ở đây sao?"

Hải Nhã nhìn

thấy món đồ trang sức ở lỗ tai của anh đột nhiên nhớ tới ngày trước ở

tiệm net gặp phải cảnh ngộ đáng sợ. Thiếu chút nữa là hít phải một ngụm

khí lạnh, khẩn trương gật đầu, sau đó mới mở miệng, cảm thấy hơi thở của mình rút ngắn lại ba phần: "Đúng rồi... Ngày đó còn chưa cảm ơn anh."

Anh ta nở một nụ cười, không nó chuyện gì. Tiểu Bình ở quầy rượu đi qua, kinh sợ lên tiếng: "Anh Hỏa."

Hải Nhã giật mình, thì ra người này chính là anh Hỏa? Tại sao trẻ như thế

đã gọi 'anh' rồi? Mấy người mặc đồ tây, đeo kính đen đâu? Mấy nam thanh

niên kiêu ngạo cầm gậy bóng chày đâu?

Tiểu Bình khui một chai bia đưa tới, anh Hỏa dường như không vội đi. ngược lại còn ngồi xuống

uống bia, vành mũ lúc lên lúc xuống. Hải Nhã cảm thấy muốn nhìn anh ta

nhiều hơn một chút, dưới vành mũ không phải là gương mặt đầy mười phần

hung dữ mà cô đã tưởng tượng. Cô nhìn thấy một đoạn sống mũi thẳng, lông mi rất dài.

Tiểu Bình cẩn thận hỏi: "Anh Hỏa, tình huống ở trên lầu thế nào?"

Nhìn qua anh có một loại cảm giác làm cho người khác bình tĩnh và an tâm, mở miệng: "Không có gì. Lát nữa sẽ ổn thôi."

. . . . . . có phải là họ đã đồn thổi quá sức rồi? cũng không phải là ảo

tưởng của tiểu thuyết, một nhân vật lớn sẽ lập tức giết ngay những tên

lâu la, những người gây rối ở tầng trên cùng ít nhất cũng phải có ba bốn mươi người, mỗi người một đấm thì anh chết mất.

Hải Nhã suy nghĩ tới chuyện bạo lực đầy máu tanh.

Mãi đến khi cô đến chỗ tầng một tiếp đón quan khách, khóe mắt thoáng qua

nhìn thấy đám người trong bang kia ủ rũ đi khỏi KV, Hải Nhã nhịn không

được mà bi ai với sức tưởng tượng của chính mình. Cái gì mà bạo lực đẩm

máu, tại sao thứ mà cô suy nghĩ và thực tế đề hoàn toàn không giống nhau vậy?

Anh Hỏa ở quầy uống thêm hai chai bia, sau khi uống

xong một chai. Lão Trương dẫn theo hai nhân viên phục vụ lúc nãy bị bắt

đi tới nói lời cảm ơn với anh. Bên cạnh anh Hỏa có bốn, năm người nhìn

qua đều không phải là người lương thiện gì, họ đang quan sát mọi nơi.

Anh mắt mười phần đầy tàn ác.

Có thể nào họ là thuộc hạ của

anh Hỏa? Đầu Hải Nhã suy nghĩ lung tung, đầu năm nay Trung Quốc cũng có

xã hội đen rồi sao? Nghĩ đến cảnh tượng anh Hỏa hô lên một tiếng, mấy

người phia sau giơ gậy bóng chày ra mà đập. Cô lần thứ ba phỉ nhổ sức

tưởng tượng nhàm chán của mình.

Lần này cô dẫn bốn vị khách

trung niên tới phòng 2016. Lúc Hải Nhã muốn đẩy cửa đi vào, ai ngờ cửa

không mở được, bên trong đã khóa trái, cô vội vàng đi lấy chìa khóa. Cửa vừa được mở ra, liền nghe thấy một tiếng thét chói tai, trên mặt

đất vứt đầy quần áo của phụ nữ, trên ghế sô pha có cả trai lẫn gái

không biết là mấy người. Trong đó có một người phụ nữ vội vàng lấy áo

khoác lên người.

Hải Nhã luống cuống tai chân, vội vàng đem cửa đóng lại.

KV Lạc Lai nổi tiếng là chỗ ăn chơi, luôn luôn là nơi chú ý của cảnh sát.

Bản thân KV sẽ không có loại phục vụ này, một khi bị kiểm tra đột ngột,

chắc chắn sẽ bị điều tra. Mấy loại người thích ở KV làm chuyện bậy bạ

thì KV sẽ không hoanh nghênh. Chuyện này cực kỳ hiếm thấy, không ngờ tới hôm nay cô lại nhìn thấy.

Một mặt cô quay ra phía sau xin

lỗi mấy vị khách, một mặc cầm bộ đàm lên nói với quầy tiếp tân, tại sao

lại như vậy. Lời con chưa nghe rõ, thì của phòng 2016 mở ra, một người

đàn ông ở trần mùi đầy mùi rượu đi tới túm lấy tóc của cô: "Mẹ nó, mày

không muốn sống sao?!"

Da đầu Hải Nhã truyền tới mộ trận đau

nhức, sau đó