
lén lút hẹn hò cũng là mỗi người một ngả, hoặc là chia gia tài, hay là ông chủ tập đoàn lớn nào đó ăn vụng với thư kí bi vợ mình bắt quả tang. Đâu đâu cũng giống nhau, nhìn thật phiền. Vừa rồi còn có một phú bà 80 tuổi kết hôn với một nam nhân 25 tuổi ! Trời ạ! Trên khuôn mặt tràn đầy sự chán ghét ! Nếu có ai tin tưởng “tình yêu vong niên” như bọn họ, nàng sẽ đi chết cho mà coi, tìm một người thích mình đã khó, còn nói cái gì tình yêu không phân biệt tuổi tác, căn bản chính là quan tâm đến một chữ “tiền” mà thôi
Mặc dù không tuyệt diễm như Dạ, nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn làm cho người ta khó có thể bỏ qua, cũng là xinh đẹp, Dạ tươi đẹp nhưng lộ ra hàn khí, lãnh diễm, mà nàng giống như một ngọn lửa, vóc người nóng bỏng cùng làn da màu đồng, trở thành một người gợi cảm vô cùng trong mắt nam nhân
Ngọ, chính là như vậy, tựa như ánh mặt trời nóng bỏng dễ làm cho người ta si mê, nhưng nếu quá nóng rực cũng làm cho người ta lùi bước.”Ngọ” xinh đẹp, nhưng cũng là người hoả bạo nhất trong 4 người, nam nhân vì vẻ đẹp của nàng trầm mê, nhưng đối với tính tình của nàng vẫn kính nể 10 phần, nàng giống như con báo vậy, dụ hoặc nhưng nguy hiểm. Đối với nàng, chỉ có thể đứng từ xa chứ không thể lại gần ! Nàng không giống Dạ, toàn người đều là băng ! Nàng chỉ cần nổi giận, sẽ giống như núi lửa phun trào, làm cho người ta không còn chút xương cốt nào
Mà người dương dương tự đắc nhất trong 4 người, trên mặt vẫn giữ mãi nụ cười chính là “Tịch”, tịch, người cũng như tên, cũng hệt như Dạ, làm cho người ta mê muội. Nàng có khuôn mặt với nét đẹp cổ điển, cùng tính tình ôn hoà, thoáng nhìn còn nghĩ nàng là một tiểu thư ngàn vàng đi ra từ trong tranh, cao quý trang nhã, ôn nhu mà nhã nhặn lịch sự, mỗi lần cười lên đều làm cho người ta bị mị hoặc
Lúc này, cổ điển mỹ nữ đang cầm … Ách… Đao giải phẩu? ! Từ từ gọt sạch trái táo trong tay, sau đó lại từng đao từng đao cắt thành từng miếng, lại dùng mủi đao vén lên để trong miệng, ưu nhã hệt như một tiểu thư chân chính ! Mặc dù bốn người bọn họ đều đến từ cô nhi viện. Nàng làm trong ngoại khoa, đao giải phẩu là vật bất ly thân, bình thường có thể gọt trái cây, lại có thể làm trái cây, khi cần thiết còn có thể làm vũ khí, quả thật rất thuận tiện
Tịch nghiêng đầu nhìn ba người đang than thở, khóe miệng giương cao vài phần, nàng cũng không còn nhớ nhiều chuyện khi còn nhỏ, chỉ mơ hồ nhớ khi nàng sắp chết đói trước cửa cô nhi viện, có một lão đầu tự xưng là “ca ca”, sau đó “lừa gạt được” nàng. Sau đó, nàng đến đây – chính là căn biệt thự này. Mà khi đó trong nhà đã có một cô bé bằng tuổi nàng lạnh lùng vô cùng, nói cách khác, nàng là người thứ hai bị lão đầu tử thu dưỡng , chỉ sau Dạ mấy tháng. Rồi sau đó là đến Ngọ, cuối cùng tới là Hướng nhỏ tuổi nhất.”Triêu ngọ tịch dạ” cũng chỉ là danh hiệu của các nàng, là một sắp xếp theo tên các nàng, trên thực tế tên thật để phân biệt các nàng là : Hiên Viên Dạ, Diệp Tĩnh Tịch, Ngọ Lăng Phong, Triêu Hiểu Đồng.
Các nàng cùng vào năm sáu tuổi đã được Đổng Dương Sóc —— chính là “Lão đầu tử” trong miệng các nàng, thu dưỡng. Đến nay đã mười sáu năm, theo cách nói của lão đầu tử, thu dưỡng các nàng cũng vì một phần kế hoạch của hắn, chẳng qua là “Quá thiện lương” cộng thêm “Không cẩn thận” mắc thêm lỗi lầm , đầu tiên là vì ánh mắt cự tuyệt lạnh lùng của Dạ làm cho hấp dẫn, rõ ràng đói bụng đến phát run, quần áo trên người vừa ướt vừa bẩn, nhưng khi hắn “Hảo tâm” vứt 100 đồng tiền xuống trước mắt nàng, nàng chỉ trừng mắt hắn một cái, sau đó xoay người bỏ đi, cũng không thèm nhìn tiền trên mặt đất một cái, rất có cốt khí, điều này gợi lên tâm vui chơi của Lão đầu tử, ngày thứ hai cô nhi viện mất một đứa bé một cách không giải thích được. Nói cách khác, chính là được Lão đầu tử trộm ra, đối với người có danh hiệu “Thần thâu”(*) như hắn, đây cũng chỉ là việc nhỏ, cũng khó trách lão đầu tử mỗi lần hưng phấn nói đến công tích vĩ đại năm đó, Dạ luôn xuy chi dĩ tị, khinh bỉ đến muốn bóp chết hắn. Bởi vì đó là sỉ nhục với nàng Thu dưỡng nàng thì đơn giản nhiều. Nhớ ngày đó viện trưởng đưa lão đầu tử đến trước mặt nàng, lão đầu tử nói nàng là nữ nhi có cá tính lạnh lùng, bình thời không có phản ứng gì, cho nên hắn muốn tìm một nữ nhi như nàng về để đỡ “Tịch mịch”. Còn nói nhà hắn rộng rãi nhưng không có ai ở, hỏi nàng có muốn hay không. Nàng lúc ấy chỉ nhìn viện trưởng một cái, sau đó không suy nghĩ nhiều gật đầu đáp ứng, sau đó mới biết, kì thật lão đầu tử chú ý đến nàng lâu rồi, mỗi lần gặp nàng luôn mang một nụ cười thoả mãn, giống như rất vui vẻ vậy. Cùng với một … tiểu quỷ hắn “trộm” trong cô nhi viện hoàn toàn trái ngược, cho nên mới muốn đưa nàng về để trung hoà lại không khí lạnh lùng trong nhà. Thật ra thì hắn không biết là, từ nhỏ sống ở cô nhi viện, ăn đói mặc rách là chuyện thường xuyên, nàng sớm đã thành thói quen, viện trưởng đối với người nào cũng tốt như con ruột vậy, trước kia viện trưởng thường nói, muốn sống phải cười nhiều lên, càng nhiều càng tốt, bởi vì như vậy chúng ta mới có tinh thần lạc quan để chờ đến ngày mai. Ngày đó , nhìn thấy ánh