
hắt ra nữa.
Đây gọi là chủ nhân có quyền, tôi tớ cũng ngang ngược, ỷ vào danh tiếng của
Huyền Châu, ngày thường ngay cả những tiểu đệ tử mới vào đây cũng bị ức hiếp,
nói chi đến một tạp dịch như Đàm Xuyên. Lại nói tiếp, sơn chủ Hương Thủ cũng có
phần quá vô tâm, một nơi tu tiên dưỡng tính bị náo loạn cả lên, lão ta lại chẳng
có ý kiến gì, tính tình tiên nhân đều tốt vậy sao?
Đàm Xuyên ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, mắt thấy đã sắp hết ngày, sắc trời u
ám, đèn lồng khắp nơi trên núi đều được thắp lên, tựa như minh châu khảm trên
vách đá. Nàng hít sâu một hơi, dứt khoát đứng dậy, vỗ vỗ đầu gối, bắt đầu chạy
chầm chậm quanh bãi đất trống trước phủ, làm các động tác vung tay đá chân.
Cánh cửa lớn đang đóng chặt lại lần nữa mở ra, đám tỳ nữ đen mặt trợn mắt
nhìn nàng: “Ngươi lại đang làm cái gì? Ai cho phép ngươi đứng lên?”
Đàm Xuyên xoa xoa mặt, run rẩy hỏi: “Các vị tỷ tỷ, xin hỏi khi nào Huyền Châu
đại nhân mới có thể gặp tiểu nhân? Tiểu nhân sắp chết cóng mất! Phải hoạt động
cơ thể cho ấm người.”
Một tỳ nữ tức giận nói: “Huyền Châu đại nhân còn đang bận việc! Ngươi ngoan
ngoãn chờ đi! Mau quỳ xuống!”
Mắt thấy cánh cửa sắp khép lại, Đàm Xuyên vội vã la lên: “Chờ đã chờ đã! Tiểu
nhân mắc tiểu, gần đây có nhà vệ sinh không?
“Nhịn đi!” Đám tỳ nữ đã giận không thể kiềm chế, trước kia chưa từng gặp qua
hạ nhân nào phiền phức đến vậy, đại đa số khi nghe bị Huyền Châu đại nhân gọi
đến, cũng đã sợ choáng váng một nửa, tới đây quỳ vài canh giờ, liền choáng váng
nốt nửa còn lại. Đợi đến lúc thấy Huyền Châu, thì đã ủ rũ chẳng nói được lời
nào.
Phương pháp giết chết lòng tin của hạ nhân này, trăm lần thử trăm lần hiệu
nghiệm, không hiểu sao hôm nay lại không tỏ ra hiệu quả cho lắm.
“Việc này… Việc này sao có thể nhịn được nha?” Đàm Xuyên đã sắp khóc đến nơi,
“Con người có ba việc cấp bách, đến cả thần tiên cũng không nhịn được! Các tỷ tỷ
xin thương xót, nói cho tiểu nhân biết nhà vệ sinh ở đâu đi!”
“Sao mà ngươi lắm chuyện thế?” Dường như có kẻ không nhịn được đã muốn xông
ra đánh người.
Đàm Xuyên thở dài một tiếng, thấy chết không sờn: “Nếu đã thế, tiểu nhân cũng
đành đại bất kính.” Dứt lời liền bắt đầu tháo đai lưng. Đám tỳ nữ đực mặt nhìn
nàng tháo đai lưng, kéo váy, rõ ràng có ý định “giải quyết” ngay tại chỗ, sợ đến
thét ra tiếng, nhào tới ngăn cản.
“Nhà vệ sinh ở hướng Đông! Đúng là đồ láo xược vô liêm sỉ! Cút nhanh đi! Hôm
nay nhất định phải để Huyền Châu đại nhân nghiêm trị ngươi mới được!”
Đàm Xuyên khẽ mỉm cười, buộc lại đai lưng, chắp tay nói: “Đa tạ các vị tỷ tỷ,
tiểu nhân đi ngay đây.”
Xoay người nhanh chóng chạy tới nhà vệ sinh, lại thấy cách đó không xa, một
người khoanh tay đứng dựa dưới tàng cây, hiển nhiên đã đứng xem chán chê một
hồi, hai mắt lấp lánh sáng ngời, vẻ mặt không nhịn được cười, tỏ vẻ nhìn xem rất
hăng say.
Đàm Xuyên vừa thấy hắn, da đầu liền run lên, lại không thể không hắng giọng
mà gọi to một tiếng: “Cửu Vân đại nhân!” Giọng nói mang theo sự vui vẻ, tủi
thân, bao nhiêu tâm tình phức tạp, như tiếng chim cuốc gọi nước, lại như oán phụ
nhớ chồng, quả thật cảm động đến rơi lệ, làm lòng người chua xót. Gọi xong liền
vội vàng nhào tới, lăn trên mặt đất ôm đùi hắn.
“Cửu Vân đại nhân, tiểu nhân nhớ ngài quá a!” Nàng khóc đến nỗi nước mắt nước
mũi tèm nhèm, cọ lung tung trên giầy của hắn.
Phó Cửu Vân khó chịu nhướn mày, vừa bực mình vừa buồn cười: “Bẩn! Không phải
bảo ngươi đi theo Thanh Thanh cô nương ngoan ngoãn làm việc sao? Thế nào lại đắc
tội với Huyền Châu?”
“Tiểu nhân không biết gì hết nha…” Nàng ngẩng đầu, chớp chớp mắt, một giọt
nước mắt thật lớn chảy ra, rồi lại hít hít mũi, tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
Phó Cửu Vân gật đầu nở nụ cười: “Lá gan ngươi thực không nhỏ, đem y phục của
đại nhân ta giặt hỏng cả, đánh vỡ hết đồ đạc, gọi ngươi tới làm cu li bồi
thường, ngươi lại gây rắc rối cho ta, đúng là không có lòng ăn năn hối cải. Hôm
nay cứ để Huyền Châu cho ngươi nếm thử tư vị măng xào thịt cũng tốt.”
[măng xào thịt: ý nói bị Huyền Châu “xử”'>
Đàm Xuyên thấy hắn cất bước muốn đi, vội vàng ôm càng chặt: “Tiểu nhân không
ăn được măng! Ăn xong liền nổi mẩn đỏ cả người! Không ăn được không ăn được
nha!”
Phó Cửu Vân cúi đầu nhìn nàng: “Sao nào? Phải chăng ngươi muốn gọi đại nhân
ta cứu ngươi?”
Nàng ra sức gật đầu, đáng thương vô cùng.
Phó Cửu Vân dứt khoát ngồi xổm xuống, đột nhiên đưa tay nhéo mặt nàng, dùng
lực kéo kéo, trên mặt Đàm Xuyên toàn là nước mắt nước mũi, há miệng cười ngốc
nghếch, mặt bị hắn nhào nặn thành đủ loại biểu tình quái dị.
“Muốn đại nhân ta cứu ngươi, ta được lợi gì chứ?” Hắn ung dung hỏi.
Đàm Xuyên cắn răng một cái, nhắm mắt nói: “Tiểu nhân nguyện ý hiến thân!”
“Vậy ngươi tự lo liệu nha.” Phó Cửu Vân buông tay tiếp tục rời đi.
Đàm Xuyên nào chịu từ bỏ, vội dâng túi tiền của mình lên: “Chỗ này… Toàn bộ
gia sản của tiểu nhân… đều đưa ngài!”
“Quá ít.” Tiếp tục bước.
“Vậy … Vậy ta nói cho ngài tất cả mọi chuyện.” Đàm Xuyên dùng mọi biện
pháp.
Bước chân đột ngột dừng lại. Phó Cửu Vân bình tĩnh nhìn thẳng mặt