
Mở đầu: Lửa Lưu ly
Đêm ly biệt, không có ánh trăng, bóng tối càng làm người ta thêm tuyệt
vọng.
Gió thổi điên cuồng, táp mạnh vào song cửa, cửa sổ giấy đã rách một góc, chỉ
e sau này cũng chẳng có người tới sửa. Gió thổi xuyên qua lỗ thủng, tạo ra âm
thanh như tiếng khóc nỉ non.
Cung nữ A Mãn thu bộ y phục cuối cùng vào bọc vải, hoảng loạn ngẩng đầu nhìn
về phía cửa, Đế Cơ đang đứng trong đình viện, tóc dài tán loạn bay trong gió,
tay áo dài thêu hoa tựa như đôi cánh chim chờ người bẻ gãy.
Cô chần chừ bước tới, khoác chiếc áo choàng dày nặng lên bờ vai gầy yếu của
Đế Cơ, khẽ nói: “Công chúa, đến lúc rồi, chúng ta đi thôi.”
Đế Cơ gật gật đầu, vươn một bàn tay trắng nõn chỉ vào đình viện tràn ngập sắc
hồng, thanh âm rất nhẹ: “A Mãn, ngươi xem, hoa hải đường nở cả rồi. Phụ hoàng
mẫu hậu lại không thấy được.”
A Mãn dịu dàng nói: “Công chúa, người còn nhỏ, đừng nghĩ nhiều như vậy. Chúng
ta mau đi thôi.”
Đế Cơ lẳng lặng nhìn những cánh hoa màu hồng rơi đầy mặt đất, chúng bị gió
cuốn thổi tung lên, giống như tuyết bay lại tựa như yêu thương nhung nhớ. Rõ
ràng vẫn đang là tháng năm, lại bỗng nhiên có đợt lạnh ập tới, những đóa thu hải
đường* yếu ớt vừa mới nở, không chịu nổi gió táp mưa sa, thê thê thảm thảm lìa
cành, nương thân nơi bùn đất.
“A Mãn, nước đã mất, ngươi nói xem vì sao ta lại không thể cùng phụ hoàng mẫu
hậu thủ hộ cho tới chết? Đáng lý ra ta phải bám trụ lại, không phải sao?
A Mãn cơ hồ muốn khóc, lại cố nén nước mắt mà nở một nụ cười: “Công chúa mới
mười bốn tuổi, cuộc đời sau này còn rất dài. Hoàng thượng và hoàng hậu chỉ mong
người được bình an sống trọn một đời.”
Đế Cơ chậm rãi lắc đầu, xoay người nắm một vốc hoa hải đường sắp héo tàn
trong lòng bàn tay, cẩn thận bỏ vào túi áo.
“A Mãn, ta có thể nhìn lại nơi này một lần không?” Đế Cơ khẽ hỏi.
A Mãn lén lau nước mắt, run giọng nói: “Được … Nhìn lại …”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xẹt qua một ánh lửa Lưu
Tinh, kèm theo tiếng gào rú chói tai, trực tiếp phóng thẳng vào hoàng cung. “Ầm”
một tiếng, mái ngói lưu ly trên nóc cung Cẩm Phương của Đế Cơ vỡ vụn, ánh lửa
rơi vù vù như mưa, xen giữa mái ngói và bụi đất.
[ Lưu tinh: sao băng '>
A Mãn thét ầm lên: “Bọn chúng muốn phóng hỏa đốt hoàng thành! Công chúa! Nếu
không đi sẽ không kịp nữa!”
Không đợi Đế Cơ trả lời, cô nắm lấy cánh tay công chúa, liều mạng kéo nàng
chạy về phía đường nhỏ bí mật sau hoàng cung.
Đế Cơ vóc dáng nhỏ bé yếu ớt, bước chạy nghiêng ngả lảo đảo dường như có thể
ngã xuống bất cứ lúc nào. Đường nhỏ giữa núi ngổn ngang cành cây bụi gai, chỉ
sượt qua da cũng đủ chảy máu, mặt nàng đầy mồ hôi, bỗng nhiên không nhịn nổi
quay đầu nhìn lại, trên bầu trời có vô số ánh lửa Lưu Tinh sáng rực, ào ào rơi
xuống hoàng thành.
Giống như ngọc lưu ly bị thiêu đốt trong lửa, hoàng thành trong ánh lửa trở
nên lấp lánh mờ ảo, sẽ rất nhanh bị thiêu hủy.
Cùng với trận mưa lửa Lưu Tinh hạ xuống hoàng thành, còn có vô số quái điểu
lúc nhúc, cao gấp vài ba lần con người, đầu màu đỏ thẫm, tựa như những vũng máu
đông. Tiếng kêu khóc thê lương trong hoàng thành theo cuồng phong bay tới bên
tai, A Mãn rốt cuộc không chịu được nữa, bụm mặt quỳ trên mặt đất khóc nức
nở.
[ quái điểu: chim yêu quái '>
[ cuồng phong: gió mạnh '>
Đó là những con quỷ đầu đỏ, loại yêu quái chuyên ăn thịt người.
Một tia máu từ khóe môi Đế Cơ chảy xuống, nàng gắt gao cắn môi, nỗi thống khổ
cơ hồ muốn làm cơ thể nàng vỡ nát thành tro bụi. Dường như rốt cuộc cũng không
thể chịu đựng nổi, nàng bỗng nhiên vùng khỏi tay A Mãn, chạy xuống dưới núi.
Chưa chạy được vài bước, A Mãn đã từ phía sau túm được nàng, liều mạng ôm lấy
nàng. Cành cây chặn ngang đường, Đế Cơ giống như một con thú nhỏ cô đơn bị
thương, run rẩy như muốn phá tan mọi thứ để mở đường, bùn đất dính đầy trên mặt
trên người nàng.
Nàng không biết chính mình đã giãy dụa bao lâu, dần dần kiệt sức. Một cảm
giác trống rỗng và sợ hãi lan tỏa từ nơi sâu thẳm trong linh hồn, nàng cho rằng
mình sẽ chết, thế nhưng hết lần này đến lần khác chết không được; hé miệng muốn
khóc to lên, lại chỉ có thể phát ra những hơi thở hổn hển đứt quãng.
Tối nay nàng bắt buộc phải mở to mắt nhìn hết thảy những gì mình có bị hủy
diệt, linh hồn bị một đao cắt cứa lăng trì, không thể yếu ớt, không thể quay
đầu.
A Mãn cảm thấy những giãy dụa trong lòng dần dần yếu đi, Đế Cơ nằm trong lòng
cô, im lìm không động đậy. Cô dùng sức lau nước mắt, rút khăn tay từ trong ngực,
vén tóc của Đế Cơ sang hai bên, lau sạch sẽ bùn đất trên mặt nàng.
Dưới ánh lửa, sắc mặt Đế Cơ tái nhợt như người chết, vẻ mặt trước kia xinh
đẹp linh động, hiện giờ chỉ còn vẻ ngẩn ngơ thảm đạm. Đôi mắt nàng nhắm chặt,
hàng mi dài rậm run rẩy, qua thật lâu thật lâu, mới có một giọt nước mắt thật
lớn chảy xuống.
Khi trời sắp sáng, Đế Cơ tỉnh lại.
“… A Mãn, chúng ta đi thôi.” Nàng không còn khóc, giọng điệu cũng bình thản,
chỉ có điều trong mắt vẫn hằn đầy tơ máu.
A Mãn lo lắng nhìn nàng: “Công chúa, hay là để ta cõng người. Người hãy nghỉ
ngơi thêm một