
ụng nằm ở cái ghế trúc, trở mình một
cái, ngủ say sưa.
Thấy sự tình phát triển tới tình trạng như thế này, ta
cũng thấy thật thần kỳ.
Ta với Dạ Hoa quân này biết nhau bất quá mới hai ngày,
bây giờ lại có thể thấy hắn tiêu sái xắn tay áo đứng ở bếp nhà ta xào rau,
thỉnh thoảng lại dặn ta một hai câu, đại loại "Củi hơi nhiều, rút bớt
ra" hoặc "Lửa nhỏ, thêm chút củi."
Ta giật mình nhớ tới việc mẹ ruột của cục bột nhỏ kia
là một phàm nhân trên Tuấn Tật Sơn ở đông hoang. À, đại để là bây giờ Dạ Hoa
quân có thể phát huy cái xẻng nấu ăn tới mức này, chắc là nhờ vị phu nhân bạc
mệnh từng nhảy từ Tru Tiên đài xuống dạy dỗ cũng không chừng.
Nhìn hắn một tay thìa, một tay xẻng, vũ lộng tới mức
xuất thần nhập hóa, ta khâm phục tới mức không kiềm chế được, lời thốt ra từ
tận đáy lòng : " Tiên phu nhân chắc nấu ăn giỏi lắm."
Hắn nhất thời sửng sốt.
Bây giờ ta mới nhớ tới, phu nhân kia của hắn hồn phi
phách tán lâu rồi, nay ta tự nhiên nhắc tới, có phải là khoét sâu vào vết sẹo
cũ chăng.
Ngọn lửa lách tách liếm dưới đáy nồi.
Ta nuốt nước bọt, yên lặng mang thêm củi vào trong
bếp.
Dạ Hoa cầm đĩa thức ăn đứng lên, nhìn ta một cách kỳ
lạ, lạnh nhạt nói : " Nàng ấy cũng bình thường giống nàng, lúc ta làm cơm
cũng chỉ lăng xăng ở bên cạnh thêm củi giữ lửa thôi". Ta ngượng ngùng
không biết phải nói thêm cái gì cho tốt. Hắn xoay người mang đĩa rau đi, khe
khẽ nói một câu : " Cũng không thể hiểu nổi trước khi gặp ta, làm thế nào
mà nàng có thể sống sót nổi ở cái địa phương Tuấn Tật Sơn kia."
Vốn là hắn tự nói tự nghe, nhưng lại rơi hết vào tai
ta, tự dưng lại thấy thương cảm cho người.
Dạ Hoa làm ba món mặn một món canh.
Mê Cốc đã rửa ráy sạch sẽ, ta liền kêu hắn vào ăn.
Dạ Hoa gọi cục bột nhỏ tỉnh lại, lại ép hắn ăn rất
nhiều. Cục bột nhỏ vừa nhai trệu trạo, vừa sụt sịt nói : " Nếu phụ quân
còn ép nữa, chắc sẽ làm cho a Ly biến thành quả bóng thôi."
Dạ Hoa quân chậm rãi nhấc chén trà lạnh lên uống tiếp,
nói : " Ăn đến lúc béo tròn thành quả bóng cao su cũng tốt lắm, ta cũng
không cần mang ngươi cưỡi mây lên Thiên Cung, mà chỉ cần mang ngươi ra đá một
phát, sút thẳng lên tới Khánh Vân điện của ngươi"
Cục bột nhỏ lập tức gục đầu vào lòng ta giả vờ khóc :
" Oa oa oa, phụ quân là người xấu."
Dạ Hoa buông chén trà, múc ra một bát canh cá, mỉm
cười nói với cục bột nhỏ : " Hiện giờ ngươi tìm được chỗ dựa vững chắc
nh.ỉ" Sau đó lại đem bát canh để trước mặt ta, nói nhẹ nhàng : " Đây
này Thiển nhi, nàng cũng cần bồi bổ thêm"
Mê Cốc suýt sặc cơm khụ khụ mãi không yên.
Ta hai má đỏ hồng, liền nâng đầu cục bột nhỏ đang nằm
gục trên chân dậy, mỉm cười cầm bát canh kia dỗ dành : " Ngoan nào, mau
uống chén canh này đi"
Tay nghề Dạ Hoa cũng không tồi, mặc dù trước giờ ta
không thích canh cá. Mà ba món ăn kia, ta cũng thấy rất ngon.
Buổi trưa ăn cơm no nê xong, trong lòng cũng thấy
thoải mái hơn rất nhiều. Dạ Hoa muốn ta sắp xếp giúp một cái thư phòng để hắn
xử lý công văn, ta cũng không so đo, liền dọn dẹp căn sương phòng cũ của Tam ca
cho hắn.
Ta vốn cho rằng lần này Dạ Hoa đến đây để tính sổ với
ta, không nghĩ tới suốt nửa tháng liền, những chuyện từng xảy ra ở Thủy Tinh
Cung tại Đông Hải, hắn chẳng nhắc tới nửa lời.
Sáng sớm mỗi ngày, một tiểu tiên gọi là Già Quân sẽ
đến gõ cửa, mang đi công văn mà Dạ Hoa đã xử lý xong ngày hôm trước, đồng thời
mang tới thêm một ít công văn mới cần phê duyệt.
Nghe nói Già Quân này là văn quan trước án của Dạ Hoa,
làm việc cũng cực kỳ tận tụy.
Mới đầu mỗi ngày ta còn lẹt xẹt xỏ giày đi mở cửa cho
Già Quân, qua mấy lần, vị tiểu tiên này liền lộ vẻ ngượng ngùng. Ta liền không
đóng cổng động hồ ly nữa, chỉ thiết lập một cái cấm chế ở động khẩu, rồi dạy
phương pháp mở cấm chế cho tiểu tiên. Từ đó về sau, ta tha hồ ngủ ngon.
Phần lớn thời gian Dạ Hoa quân kia giam mình trong thư
phòng xử lý công văn. Buổi sáng thì bắt ta cùng đi tản bộ bên ngoài, chạng vạng
tối dùng cơm chiều xong lại đi tiếp một hồi nữa. Ban đêm lại hay bắt ta đến thư
phòng chơi với hắn một hai ván cờ. Mấy ngày liền ta bị hắn làm phiền ngáp lên
ngáp xuống, có lần mới chơi được nửa ván đã gục mặt lên án thư của hắn ngủ lúc
nào không hay. Hắn cũng không thèm nhắc nhở, cũng mặc nguyên quần áo ghé vào án
thượng ngủ theo.
Nhớ tới cảnh vị tiên Già Quân kia tới lấy công văn,
nhìn thấy tình cảnh tình tứ này, tất không tránh khỏi suy nghĩ này nọ.
Một thần tiên tận chức tận trách, cũng không có nghĩa
là hắn không phải một thần tiên thích buôn dưa lê.
Quả nhiên, vị thứ phi Tố Cẩm ở tận Thiên Cung kia đã
mấy lần phái tiên nga tới cửa Thanh Khâu nhà ta để đòi gặp Dạ Hoa, ta đoán quá
chuẩn.
Có điều tại Mê Cốc, ta chưa bao giờ có may mắn gặp qua
vị tiên nga kia.
Chỉ nghe đám tiểu tiên thích xem sự náo nhiệt kia kể
lại, vị tiên nga kia thướt tha yểu điệu, xiêm y lộng lẫy, nhưng tính nết không
ra gì. Mê Cốc ngăn nàng ở ngoài cốc khẩu Thanh Khâu, nàng ta kiêu căng nói với
Mê Cốc : " Nương nương nhà ta cũng không phải kẻ hẹp hòi không dung được kẻ
khác, huống hồ đây là lại đế hậ