
trên án lên, quay sang nàng kia mỉm cười, nàng kia lập
tức thẹn thùng cúi thấp đầu.
Nụ cười này của hắn, mặc dù ấm áp nhân hậu, lọt vào
mắt ta lại cực kỳ chói mắt.
Sáu ngày không gặp, lẽ nào hắn dám coi thường vật đính
ước của ta, dám ở sau lưng ta tính kết cái tình trái hay sao. Cảm giác ghen
tuông dâng lên trong lòng ta, đang định tới gần xem rốt cuộc là chuyện gì, sau
lưng đột nhiên có một âm thanh truyền tới : "Nhiều ngày không gặp thượng
thần, Tố Cẩm xin thỉnh an thượng thần."
Ta ngây người, xoay người lại.
Phép ẩn thân này chỉ là một thủ thuật che mắt, có thể
che mắt được phàm nhân chứ không che nổi mắt của thần tiên. Ta nhìn Tố Cẩm vận
xiêm y đơn sơ mộc mạc, cảm thấy không quen lắm liền nói :" Sao ngươi lại ở
chỗ này ?"
Đôi mắt nàng chăm chú nhìn ta, hơi hơi nheo lại :
" Quân thượng lịch kiếp một mình ở phàm giới, Tố Cẩm lo quân thượng tịch
mịch, nên mới đặc biệt tìm người mà trong lòng quân thượng luôn luôn tâm niệm
dẫn tới bên cạnh chàng, hôm nay Tây Vương Mẫu mở tiệc trà, Tố Cẩm nhận được
thiếp mời, nhân tiện đi ngang qua nơi này, liền thuận tiện xuống thử xem cái
người mà Tố Cẩm mang tới cho quân thượng kia, nàng ta có hầu hạ quân thượng
được tốt hay không.”
Ta ngây người, quay đầu nhìn lại nữ tử bạch y đang ở
cùng chỗ với Dạ Hoa kia. Mới vừa rồi không để ý lắm, bây giờ nhìn lại, nàng ta
quả nhiên là một tượng rối đội lốt người. Ta lấy cây quạt ra bình thản đáp lấy
lệ : " Có lòng đấy."
Nàng tha thiết nhìn ta, nói : " Thượng thần cũng
biết Tố Cẩm căn cứ vào dáng vẻ của ai để tạo ra con rối này chăng ?"
Ta nghiêng đầu xem xét kỹ càng vài lần, cũng không cảm
thấy vẻ mặt nữ tử bạch y kia có gì đặc biệt.
Ánh mắt của nàng ta chợt tỏ ra mông lung, nói : "
Thượng thần không biết đã nghe nói qua đến cái tên Tố Tố chăng ?"
Trong lòng ta thoáng run lên. Tiểu thần tiên Tố Cẩm
này, quả nhiên gần đây tiến rất xa, mới vừa gặp đã có thể đụng tới nỗi đau của
ta. Đương nhiên sao ta có thể không biết tới người mẹ ruột đã nhảy xuống khỏi
Tru Tiên đài của cục bột, vị phu nhân trước đây mà Dạ Hoa từng yêu chứ. Nhưng
từ sau khi ta hiểu rõ tâm tư của mình đối với Dạ Hoa, liền cẩn thận đóng gói
tất cả những gì liên quan tới mẹ cục bột, ném vào trong rương khóa tới ba lần
khóa, thề rằng tuyệt đối không bao giờ mở cái rương này ra, đỡ phải làm cho
mình không thoải mái. Ta không phải là người mà Dạ Hoa yêu đầu tiên, mỗi khi
nhớ tới đều tiếc nuối vô cùng. Nhưng số trời đã định như vậy, cũng không thể
không nén giận. Chỉ đành thở dài tiếc nuối thời vận không hanh thông, đường
tình nhiều lắt léo.
Tố Cẩm nhìn thần sắc của ta, nói : " Thượng thần
cũng không cần chú ý, hiện giờ quân thượng chỉ là một phàm nhân, không thể biết
được người trước mặt chàng là một con rối, có thể coi như đó là một sự thành
toàn, để cho giấc mộng chàng luôn tâm niệm trong lòng được viên mãn. Đợi tới
khi quân thượng quay trở lại với chính mình, mặc dù người kia ngẫu nhiên có bề
ngoài giống Tố Tố, y theo tính nết của quân thượng, sao có thể để một con rối
vào trong mắt chứ."
Có phải nàng ta muốn nói, hiện giờ trong mắt Dạ Hoa
hoàn toàn là hình ảnh của con rối này ?
Ta cười ha hả hai tiếng : " Ngươi cũng không sợ
lúc Dạ Hoa hắn trở lại thiên cung, biết ngươi lừa hắn một trận này, sẽ định tội
ngươi sao ?"
Vẻ mặt nàng cứng đờ, chỉ miễn cưỡng cười nói : "
Bất quá Tố Cẩm chỉ làm ra một người rối, đặt ở trước phủ quân thượng, nhược
quân thượng đối với nàng vô tình, hai người chỉ đi lướt qua nhau một chuyến.
Nhưng quân thượng chỉ liếc một cái đã nhìn trúng nàng, lại mang nàng về trong
phủ. Nếu sau này quân thượng có trách tội Tố Cẩm, thì Tố Cẩm cũng không còn gì
để nói nữa."
Trong ngực ta hơi nhói lên, chỉ vỗ vỗ cây quạt.
Nàng ta tiếp tục cười rất ôn nhu, nói : " Có thể
nói, trong lòng đã khắc cốt minh tâm một người, thì mặc dù có uống vong tình
thủy của chốn Âm Ti, cũng vẫn có thể lưu lại chút ấn tượng, chỉ cần quay đầu
lại nhìn một cái đã có thể tiếp tục yêu đúng người này. Đúng rồi… " nàng
ta hơi ngừng một chút, tiếp tục nói một cách chậm chạp : " Thượng thần có
biết, suốt ba trăm năm qua, quân thượng dùng Kết Phách Đăng để thu thập hồn
phách của Tố Tố chăng ?"
Trong đầu ta như có một tiếng thanh la vang rền, làm
ta không còn biết phương hướng nữa,trong lồng ngực nhói lên từng trận.
Hắn, Dạ Hoa hắn, vẫn còn muốn tiếp tục tìm lại Tố Tố
hay sao.
Đêm sáu ngày trước, ta ngồi ở bên giường Dạ Hoa, hỏi
hắn có nhận ra ta hay không, hắn nói là không biết. Sáu năm sau, hắn lại đem
một nữ tử vốn dĩ không thể nhận ra nổi trên đường về nhà. Quả thực hắn yêu ta
không sâu đậm như lúc hắn yêu Tố Tố, nên mới không nhớ ra ta. Những chữ hoặc
là, hoặc là vang dội, cái rương có ba lần khóa kia nứt toác, ầm ầm mở ra, có
phải vì cảnh ta bịt mắt kía có vài phần giống vị phu nhân trước kia của hắn,
nên vì vậy mà dần dần Dạ Hoa mới yêu thương ta hay không ? Đầu óc không có nổi
nửa phần linh mẫn, trắng xóa như một nồi cháo, làm ngực cũng đau nhói lên từng
cơn.
Mặc dù trong đầu trắng xóa như sương, ta cực