
phản ứng khiến người ta không ngờ tới
của cô,nhưng hắn vẫn nhịn không được hoài nghi, cô gái này rốt cuộc là
giả ngây giả dại, hay là đầu thật sự có vấn đề
Cô ta bị hắn chiếm tiện nghi, thế nhưng còn hướng hắn nói lời cảm tạ?
Cô ta thật sự là điên rồi.
………………
Vì chiếu cố bạn tốt
Gia Quân, sau khi Gia Quân một lần nữa trở lại bên bạn trai của mình,
Tỉnh Vu Hi rốt cục vì mỏi mệt cùng suy nghĩ nhiều, thể lực chống đỡ hết
nổi ,bệnh nặng một hồi, làm cho Tỉnh Vu Hiểu nhất thời lâm vào một mảnh
bối rối, thiếu chút nữa làm cho cô phải tự sát.
Kỳ thật khi sinh bệnh
Vu Hi tuyệt không khó chăm sóc, vấn đề ở chỗ cô làm cái gì cũng đều lóng ngóng vụng về, dường như trời sinh ngu ngốc, cho nên ai, không nói cũng biết.
May mắn chị Khúc Thiến dưới lầu cùng chị Vu Hàn,Lưu Dư ba người cũng đi lên quan tâm một chút, cho nên qua một tuần, cô tuy rằng lớn nhỏ tình huống vẫn xảy ra, cũng
coi như bình an vô sự chiếu cố Vu Hi đến khỏi hẳn.
Sống hai mươi sáu năm, một tuần này là lần đầu tiên cô làm tròn trách nhiệm người chị.
Nói ra thật đúng là
mất mặt, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng cảm động, bởi vì đối với cô mà
nói, như vậy cũng không phải là không đúng tý nào, thậm chí so với việc
chỉ biết tạo ra phiền toái, chuyện này thật sự là quá tốt.
Người thả lỏng một
chút liền cảm thấy mệt, Tỉnh Vu Hiểu ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức
trên tường, chỉ thấy đồng hồ chỉ vào 9 giờ rưỡi. Từ lúc cô từ trên
giường đứng lên, xác định Vu Hi thật sự đã hoàn toàn bình phục đã có thể đi làm tới giờ cũng bất quá mới hai tiếng mà thôi, như thế nào cô lại
muốn ngủ rồi?
Quên đi, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đi ngủ cũng tốt lắm.
Bất quá trước khi ngủ, có chuyện cô phải làm trước mới được, phải báo cho các chị, Vu Hi đã
không có việc gì, có thể bắt đầu đi làm, nói các chị ấy không cần tiếp
tục nấu ăn đưa lại đây, còn có cám ơn các chị ấy một tuần qua đã hỗ trợ
cùng quan tâm.
Cô ngồi vào sô pha,
cầm lấy điện thoại trước gọi cho chị Khúc Thiến , điện thoại lại là lão
công chị ấy tiếp, hắn nói chị ấy ra ngoài còn chưa trở về. Treo điện
thoại, cô gọi cho Vu Hàn , nhưng lại nhận được một câu trả lời tương tự, mà nhà Lưu Dư còn lại lại không ai tiếp điện thoại.
Kỳ quái, như thế nào khéo như vậy, mỗi lần có việc tìm các chị ấy, ba người bọn họ đồng loạt đều không ở nhà ?
Quên đi, dù sao cũng không phải cái gì việc gấp, trễ chút lát hướng các chị ấy nói lời cảm tạ cũng được.
Cô nhún nhún vai, xoay người trở về phòng ngủ.
Cô không biết, ba
người cô muốn tìm đang tụ ở một quán ăn sáng gần nhà trọ, nước miếng
tung bay đàm luận đủ loại sự tích mơ hồ của cô, mà ngồi cùng bàn với bọn họ còn có một người, vẻ mặt lắng nghe hứng thú dạt dào chính là Viên
Diệp.
“ Thật sự có người mơ hồ như vậy sao? Có lẽ cô ấy là đại trí giả ngu cũng không biết chừng.” Viên Diệp mỉm cười nói.
“ Không, nếu anh quen
cô ấy, chính mắt thấy qua sự mơ hồ của cô ấy, sẽ biết chúng tôi nói một
chút cũng không khoa trương.” Lưu Dư dùng sức gật mạnh đầu.
Cô vẫn cảm thấy chính
mình đã muốn đủ mơ hồ, nhưng mà so với Tỉnh Vu Hiểu, mới biết được cô
căn bản đang gặp sư phụ, muốn không cam lòng chịu thua cũng khó nha.
“ Kỳ thật nói như vậy
cũng đúng, bởi vì nếu anh xem qua các tác phẩm phiên dịch của Vu Hiểu,
khẳng định sẽ bị kỹ năng thải văn của cô ấy dọa sốc, hành văn của Vu
Hiểu thật là tốt đến không thể chê.” khó trách tục ngữ nói ‘trời sinh
người tài tất có dùng’. Vu Hàn tán thưởng nói với hàng xóm lầu ba mới
quen.
“ Cô ấy thật đúng là
một người thú vị, đáng tiếc đọc sách tiếng Trung với tôi mà nói có điểm
khó khăn, nếu không tôi thật muốn đọc thử tác phẩm của cô ấy, nhận thức
con người cô ấy.” Viên Diệp biểu tình tựa hồ có chút tiếc nuối.
“ Kỳ thật muốn nhận thức Vu Hiểu, anh cần gì phải xá cận cầu viễn (bỏ gần lấy xa) đâu?” Khúc Thiến mỉm cười nhìn hắn.
“ Ý của cô là?” Viên Diệp hỏi.
“ Anh nếu muốn làm quen, chúng tôi có thể giúp anh giới thiệu a.”
“ Bất quá anh phải
thành thật thừa nhận, mục tiêu chân chính của anh là Vu Hiểu, hay là Vu
Hi?” Vu Hàn tươi cười khả ái tiếp lời, cùng Khúc Thiến một xướng một đáp tương đương ăn ý.
“ Chẳng lẽ không thể chỉ làm bằng hữu bình thường sao?” Viên Diệp bất động thanh sắc trả lời.
“ Vậy anh có thể hướng chúng tôi cam đoan, anh đối với cả hai chị em họ đều không có ý không
an phận không?” Khúc Thiến trên mặt vẫn là vẻ mặt tươi cười nhợt nhạt.
“ Nói thực ra, chuyện
tương lai ai cũng không thể cam đoan, không phải sao?” Viên Diệp trầm
mặc trong chốc lát, rốt cục không nhanh không chậm đáp lại.
“ Ha ha!” Vu Hàn nhất thời cười to hai tiếng, đối hắn tề mi lộng nhãn (nháy mắt) chế nhạo, “ Anh rốt cục lộ ra dấu vết, Viên tiên sinh.”
“ Tôi không phải ngựa, như thế nào sẽ có dấu vết chứ?” Viên Diệp mỉm cười phản bác, thủy chung là một bộ dạng khí định thần nhàn (khí tức ổn định,thần sắc thư thái,tóm lại là bộ dạng bình thản), không chút hoang mang.
“ Tốt lắm chê cười
rồi, đáng tiếc chúng tôi sẽ không dễ dàng như vậy đã bị dời đi lực chú
ý, mà mơ hồ tiêu điểm.” Khúc Thiến mỉm cười nói, tiếp th