XtGem Forum catalog
Tâm Hữu Bất Cam

Tâm Hữu Bất Cam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327902

Bình chọn: 8.5.00/10/790 lượt.

ết quả một câu nói này, làm cho Tô Dần Chính nguyên bản

còn đang êm đẹp trong nháy mắt trở mặt, hắn chán ghét nhìn cô gái ngồi ở trên đùi mình: “Cô có thấy mắc ói hay không.”

Cô gái mặt đỏ lên.

Kết quả Tô Dần Chính lại thêm một câu: “Đem cái mông của cô từ trên đùi tôi lấy ra.”

Cô gái phẫn nộ từ trên đùi Tô Dần Chính đi xuống.

Cô gái này có chút xấu hổ mà quay qua bắt chuyện với cô bạn bên cạnh, trong lòng nhớ tới một việc, có một người chị em đồng dạng

làm night show từng cùng cô ta nhắc tới Tô Dần Chính cái người này, cô

ấy nói người này rất âm tình bất định, một giây trước còn có thể cười

tủm tỉm tâm sự với bạn, một giây sau có thể lập tức trở mặt.

Cô ta nguyên bản không tin, nhưng mà bên ngoài đánh giá

không phải giả, Tô Dần Chính tính tình không phải chỉ không tốt một

chút.

Kỳ thực người tới nơi này bỏ tiền đều là đại gia, rất nhiều người còn đặc biệt tới nơi này giả vờ đại gia, cũng có người nói hay là Tô Dần Chính đang làm bộ đại gia. Việc này được mấy chị em trong vòng

thảo luận rất là kịch liệt, kết quả trong lúc đó có vị đàn chị tương đối từng trải ném cho một câu: “Hắn không phải làm bộ đại gia, hắn căn bản

không xem mấy cưng là người.”

Triệu Tiểu Nhu hát xong, vẫn còn say mê một hồi, cô ấy

hướng về phía Chu Thương Thương nhướng mày tự đắc, Chu Thương Thương vỗ

tay vài cái, Triệu Tiểu Nhu đem microphone đưa cho Chu Thương Thương:

“Đến hát một bài đi.”

Chu Thương Thương tiếp nhận microphone, nam sinh vừa chọn

bài cho Triệu Tiểu Nhu nhiệt tình hỏi cô muốn hát bài gì, Chu Thương

Thương nói một bài hát xưa, nam sinh cầm lấy microphone: “Bài hát này em cũng rất thích, có thể cùng hát với chị không?”

Chu Thương Thương: “. . .”

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi lóe sáng, Chu Thương Thương nói đợi lát nữa, sau đó cầm lấy di động ra khỏi ghế lô.

Trên màn hình báo Tô Ngữ Tâm gọi đến, Chu Thương Thương

cầm điện thoại di động đi tới một góc an tĩnh, chần chờ một chút, nhấn

phím nghe cầm lấy điện thoại đặt ở bên tai.

“Thương Thương.” Tô Ngữ Tâm mở miệng kêu tên cô, dừng một lúc, yếu ớt mở miệng, “Dần Chính đã nói cho mẹ biết chuyện hai đứa.”

“Mẹ. . .” Chu Thương Thương vén vén tóc ngắn bên tai, không biết nên nói thêm cái gì.

Tô Ngữ Tâm: “Xin lỗi, mẹ thay nó nói xin lỗi với con, là mẹ không có dạy bảo nó đàng hoàng.”

Chu Thương Thương dựa trên cây cột điêu khắc ngà voi tinh

mỹ, nhìn một chút suối phun màu sắc rực rỡ ở đại sảnh, mở miệng nói:

“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, mẹ nói như vậy không phải càng khiến cho trong lòng con càng khó chịu sao?”

Tô Ngữ Tâm ở đầu bên kia hít sâu mấy hơi: “Thương Thương,

mẹ thực sự thích con, nếu như con nguyện ý, có thời gian có thể đến nhìn mẹ cái bà lão này không?”

“Con sẽ.” Chu Thương Thương hơi ngẩng đầu, khóe mắt có chút khô khốc, “Mẹ, con còn có việc, cúp máy trước, tạm biệt.” Chu Thương

Thương nói xong, vội vã ngắt điện thoại, lúc xoay người trở về, cô đụng

vào một người.

Chu Thương Thương ngẩng đầu, là một người đàn ông trung

niên say khướt, người nam này đôi mắt híp thành sợi chỉ, quan sát cô,

liền mở miệng hỏi: “Bé cưng, đi khách không?”

“Tôi không phải.” Chu Thương Thương đẩy hắn ra, không ngờ cổ tay bị nắm giữ, “5000 thế nào?”

Mặt Chu Thương Thương bình tĩnh, lệ khí đầy người: “Tôi với ông như nhau, là ra ngoài chơi, buông tay, không tôi gọi bảo an.” Vừa

dứt lời, cửa phòng đối diện đột nhiên bị đẩy ra.

Chu Thương Thương cùng người đàn ông say rượu cùng nhau quay đầu.

Thời điểm Chu Thương Thương thấy người đứng ở cửa ghế lô, một thanh âm vang lên ở bên tai: “Đúng là đồ phá hoại nhân sinh!”

Đôi mắt Tô Dần Chính bình tĩnh nhìn cô, đúng lúc này, ghế

lô sát vách lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mi thanh mục tú của nam sinh kia:

“Chị Thương Thương, mau vào hát. . .”

Chu Thương Thương dùng sức bỏ qua bàn tay của người đàn ông say rượu: “Nghe được không, tôi là đi ra chơi.”

Kết quả tay trái của Chu Thương Thương vừa bỏ qua tên say

rượu, tay phải lại bị bắt được, mãi đến lúc cả người bị một cỗ lực đạo

cường đại kéo tới một góc nhỏ trên hành lang.

“Thật là đủ ngoài ý muốn ha, Thương Thương. . .” Tô Dần Chính nhìn chằm chằm cô, nhìn thật lâu, rốt cục mở miệng nói.

Chu Thương Thương thành thật trả lời : “Tôi cũng không muốn ngoài ý muốn như vậy.”

“Em tới làm cái gì? Ra ngoài chơi?” Tô Dần Chính lạnh

giọng, có chút không thể tin nổi nhìn cô, “Chu Thương Thương, rốt cuộc

không biết rõ đây là cái chỗ gì sao! ?”

“Tô Dần Chính, anh có thể đừng quản tới tôi hay không.” Chu Thương Thương yên tĩnh như chỉ thủy nhìn Tô Dần Chính, “Anh hiện tại

sắm vai là ai của tôi? Chồng hay là cha?”

Tiếp viên đứng trên hành lang hướng về phía Chu Thương

Thương cùng Tô Dần Chính nhìn nhìn, một lúc lâu Tô Dần Chính mới chậm

rãi buông tay Chu Thương Thương ra, sau đó cả người dựa về trên tường,

trên đầu của hắn có đính một chiếc đèn hành lang kiểu dáng tinh mỹ hình

cung nữ đồ, tia sáng lèm nhèm chiếu trên khuôn mặt Tô Dần Chính, lưu lại một mảnh vàng sữa nhàn nhạt.

“Vậy tùy tiện em đi, là anh nhiều chuyện.” Tô Dần Chính

nhìn mắt cô, nhàn nhạ