
Hình như đều không phải đâu, rõ ràng có thể gặp gỡ người
tốt hơn, rõ ràng cái người trước mắt này chưa từng đem bạn để trong
lòng, bạn vẫn yêu thương người đó, tình yêu là lưu luyến si mê như vậy,
là vọng tưởng, thế nhưng luôn luôn chống cự không được dùng toàn lực đi
thương anh ấy \ cô ấy.
Tống Thiến yêu thương Hàn Tranh, là ở trên sân trường nhất
trung S, ngày đó quả bóng rổ của Hàn Tranh đập tới trên đầu cô, cô đau
đến cứ mãi giậm chân, sau đó có một giọng nam vang lên trên đỉnh đầu:
“Không có việc gì chứ, có muốn mang bạn đi phòng y tế xem thử không.”
Tống Thiến ngẩng đầu, thì thấy một khuôn mặt hé ra hai mắt
liếc nghiên, sau đó trong cơ thể cô tựa như thêm một cái chấp niệm, mà
Hàn Tranh chính là chấp niệm của cô.
Yêu một người rốt cuộc là cái gì, đối với Tống Thiến mà
nói, cô yêu Hàn Tranh hình như là trong ngực bị thứ gì đó bắn trúng, sau đó cả người mất đi sức chống cự, đối với anh sớm đã không có lực miễn
dịch.
-
Tống Thiến liều mạng xông đến phòng ngủ, đáng tiếc Hàn
Tranh cả người lao đến ôm cô, Tống Thiến ngẩng đầu, đụng với ánh mắt
lạnh buốt của Hàn Tranh: “Tống Thiến, cô đừng ầm ĩ quá khó coi đi.”
Tống Thiến lắc đầu, nước mắt sớm đã chảy đầy gương mặt,
cuối cùng cô giãy khỏi Hàn Tranh, liều lĩnh phóng tới phòng ngủ mà đi,
nhưng mà ngay khi cô gần mở ra cửa phòng ngủ thì cả người bị Hàn Tranh
kéo giữ lại.
Hàn Tranh đem Tống Thiến kéo giữ, sau đó đem cô từ cửa
phòng ngủ kéo dài tới cửa nhà, kéo đến cửa thang máy khu căn hộ, nhấn
cái nút.
Hàn Tranh không biết mình đang sợ cái gì, khi Tống Thiến
thật muốn mở ra cửa phòng, thì cả người anh đều luống cuống, hoảng cái
gì vậy, không muốn thấy Chu Thương Thương khó chịu, không muốn Chu
Thương Thương bởi vì thứ khó chịu này bắt đầu đối với mình nhượng bộ lui binh, càng không muốn anh với cô còn không có bắt đầu, đã bị trở ngại
tách ra.
Vẻ mặt Hàn Tranh bình tĩnh, Tống Thiến trong thang máy gào
khóc, vừa khóc vừa la: “Hàn Tranh, anh vì sao không cho em đi vào, vì
sao…”
“Bởi vì ngủ bên trong là người con gái của tôi, ” Hàn Tranh lật vai Tống Thiến, cười lạnh một tiếng, “Cho cô đi vào? Đi vào nói mấy lời khó nghe với cô ấy? Hay là cho cô ấy một cái tát? Tống Thiến, lấy
thân phận của cô, đừng có lẽ thẳng khí hùng như vậy, ngày hôm nay là cô
quấy rối chúng tôi, nếu như không phải nhớ tình cũ, tôi sớm đã báo cảnh
sát.”
Hàn Tranh nói lạnh như tiền, ánh mắt thản nhiên, khiến cho
cả người Tống Thiến run lên, vừa khóc nức nở vừa mở miệng hỏi: “Anh che
chở cho cô ta?”
“Cô ấy là người con gái của tôi, tôi không che chở cô ấy thì che chở ai!”
Tống Thiến kéo cổ áo Hàn Tranh: “Em đây thì sao, em không phải người của anh sao?”
Hàn Tranh nhíu lại vùng xung quanh lông mày, có chút không
đành lòng, dừng một chút: “Tống Thiến, mọi người đều lưu lại hồi ức tốt
đẹp cho nhau không được sao, giữa nam và nữ luôn luôn anh tình tôi
nguyện dễ tụ dễ tan, cô muốn ồn ào cá chết lưới rách, có cái gì thú vị?”
Tống Thiến không ngừng nghẹn ngào, qua thật lâu, hỏi: “Như vậy Hàn Tranh, anh từng yêu tôi không?”
Thang máy xuống đến tầng thứ nhất, cửa tự động mở, Hàn
Tranh một tay lôi kéo Tống Thiến, một tay lôi rương hành lý của Tống
Thiến, đi ra ngoài.
Tống Thiến tựa hồ như đối với vấn đề này rất chấp nhất, lại hỏi một lần: “Hàn Tranh, anh rốt cuộc có từng yêu tôi hay không?”
Hàn Tranh dừng lại bước chân, nhìn vào mắt Tống Thiến: “Không có.”
“Không có?” Tống Thiến mở to hai mắt, “Gạt người, vậy anh còn theo tôi cùng một chỗ…”
“Xin lỗi, Tống Thiến, đây là câu duy nhất tôi có thể tặng
cho cô.” Hàn Tranh lôi kéo Tống Thiến đi ra khỏi tòa nhà, bên ngoài vừa
lúc có một chiếc xe taxi đến, anh vẫy vẫy tay, mở cửa xe, trước đem Tống Thiến nhét vào, sau đó đi tới sau thân bỏ hành lý vào cốp xe.
Tài xế ló đầu ra: “Tiên sinh, anh có muốn lên không?”
Hàn Tranh ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu 16, vẫn là lên xe taxi.
“Anh muốn đưa tôi trở lại sao?” Tống Thiến nghiêm mặt hỏi.
“Sư phụ, ra sân bay.” Hàn Tranh báo chỗ muốn đi với tài xế, sau đó quay đầu nhìn về phía Tống Thiến, nói, “Tống Thiến, tôi nghĩ
hiện giờ trạng thái tinh thần của cô thực sự không thích hợp nán lại bên ngoài một mình, sau khi đưa cô lên máy bay tôi sẽ gọi điện thoại cho Áp tử, nó sẽ tới sân bay thành phố S đón cô, sau đó đưa cô về nhà.” (aiz,
cái anh này cũng tàn nhẫn a)
“Anh nói trạng thái tinh thần tôi không tốt, anh là nói tôi có bệnh tâm thần sao…” Tống Thiến lấy tay che mặt, lần thứ hai khóc ra
tiếng.
Tiếng khóc của Tống Thiến khiến cho tài xế taxi nhìn qua
vài lần, vừa lái xe vừa nói: “Vị tiên sinh này a, anh như vậy đối với
bạn gái mình là sai, con gái mà, từ từ dỗ dành là tốt rồi.”
Hàn Tranh hơi mím môi, nhìn làm sao cũng thấy bạc tình như thế, tài xế taxi thở dài hai hơi.
-
Hàn Tranh đem Tống Thiến cưỡng chế nhét lên máy bay, lúc ra khỏi sân bay anh trước gọi điện thoại qua cho Chu Thương Thương, tiếng
chuông vang đã lâu, điện thoại mới chuyển được.
“Thập Nhất.” Là giọng nói của Chu Thương Thương, “Tống Thiến không có việc gì chứ…”
“Anh đã đem Tống Thiến đưa