Tâm Hữu Bất Cam

Tâm Hữu Bất Cam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325624

Bình chọn: 9.00/10/562 lượt.

t tùy ý, một bộ dáng tùy mày nói nhảm.

Hoa Câu nhịn không được hỏi: “Mày muốn đi làm cái gì?”

Tô Dần Chính cười trả lời: “Ăn ——đêm —— a.”

Hoa Câu thật muốn tiến lên xé Tô Dần Chính, không phải là ăn khuya

thôi sao, có cần la lên chữ chữ rõ ràng như vậy, mờ ám như vậy? Có cần

thiết không?

Hàn Tranh đồng tình vỗ vỗ bả vai Hoa Câu: “Đi thôi, không phải nói còn phải đi về đánh Truyền Kỳ sao?”

Tô Dần Chính cùng Chu Thương Thương sớm quen biết, thực không có nói dối, hơn nữa còn sớm quen biết đã nhiều năm.

Chu Thương Thương sơ nhất năm ấy, thành phố B phát sinh trận lũ lụt

đặc biệt lớn, Chu Trường An lúc ấy còn không phải làm bí thư kỷ luật, mà là phụ trách khối dân chính, cho nên trận đó Chu Trường An đặc biệt bận việc, mỗi ngày ra sớm về trễ. Quốc gia quy định một loạt chiến lược

kháng chiến, đồng thời cấp tỉnh cử vài cái lãnh đạo đến đây giám thị

việc này, ba của Tô Dần Chính là một trong số đó.

Đang kỳ nghỉ hè, Tô Dần Chính lại vừa mới chấm dứt trung khảo, không

màng sự ngăn cản của mẹ Tô, khiêng một cái túi từ thành phố S đi vào

thành phố B. Chính phủ an bài chỗ nghỉ ngơi ở thành phố B là ở khu nhà

trọ mặt sau Chu gia, Tô Dần Chính so với Chu Thương Thương lớn hơn hai

tuổi, sơ nhất Chu Thương Thương còn không cao bao nhiêu, lúc ấy trên

dưới nhiều lắm 1m5 cô thấy Tô Dần Chính đã ngoài 1m7 tựa như nhìn thấy

một người lớn còn trẻ.

Tô Dần Chính mỗi ngày đều đi theo bộ trưởng Tô, mỗi ngày đều chạy ra

ngoài, áo ba lỗ màu trắng dán vào lồng ngực gầy gò, quần màu thẫm bị hắn cuốn cao đến đầu gối. Lúc ấy Tô Dần Chính ở trong viện của bọn họ cũng

có tiếng, Cố công tử thậm chí còn ồn ào cũng muốn giống như Tô Dần Chính đi đến tuyến đầu chống lũ, kết quả bị chú Cố một chưởng như sét đánh

liền sợ tới mức không có thanh âm.

Mà Chu Thương Thương cùng Tô Dần Chính lần đầu tiên chạm mặt là một tuần sau khi Tô Dần Chính đến thành phố B.

Ngày đó Chu Trường An cùng Trương Lâm cả một ngày ra ngoài không có

trở về, Chu Thương Thương ở Cố gia ăn cơm chiều xong thừa dịp mẹ Cố

không chú ý vụng trộm đi ra cửa trại tập trung tìm Chu Trường An.

Thời điểm ra cửa Chu Thương Thương còn mang theo một cái ô, xỏ một

đôi dép lê, thế nhưng còn chưa có đi đến nơi Chu Trường An lúc ấy công

tác, dép lê trên chân một cái đã bị nước cuốn trôi đi, ngay cả ô che

cũng không có bảo vệ tốt, theo gió ở trong không trung đánh vài vòng,

bay đến lăn cuồn cuộn trong nước lũ.

Cho nên Tô Dần Chính lần đầu tiên nhìn thấy Chu Thương Thương thật sự là hết sức chật vật, tóc đuôi ngựa bị mưa ướt nhẹp, mang một chiếc dép

lê cô ngồi xổm ở bậc cầu thang cao nhất, ống quần ẩm ướt lách tách dường như vắt một cái có thể vắt được một chén nước, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trắng xanh, một đôi mắt to nhìn chằm chằm hắn, Tô Dần Chính

không nghĩ nhiều, đem Chu Thương Thương nhận thức thành cô gái gặp tai

họa lần này.

“Chân em bị thủy tinh cắt bị thương.” Chu Thương Thương ngẩng đầu nói với Tô Dần Chính, sợ đối phương không tin còn cố ý nhếch chân nhỏ lên

cho hắn xem, “Chảy máu, không có cách nào khác để đi.”

Tô Dần Chính ngồi xổm thân mình quan sát miệng vết thương của cô, gót chân quả nhiên có một đường rách dài, hắn đem mũ bảo hiểm trên đầu đội

lên đầu Chu Thương Thương: “Anh đưa em đi bộ hậu cần.” Nói xong, ngồi

xổm thân mình ý bảo Chu Thương Thương lên trên lưng hắn cõng đi.

Chu Thương Thương đi đến trên lưng Tô Dần Chính, nhỏ giọng nói câu: “Cảm ơn chú bộ đội.”

Tô Dần Chính nhẹ nở nụ cười: “Anh cũng không phải là chú bộ đội.”

Bởi vì Tô Dần mặc một chiếc áo mưa màu xanh giống giải phóng quân

chống lũ, Chu Thương Thương tự nhiên đem Tô Dần Chính nhận thức thành

quân nhân cứu viện. Nghe Tô Dần Chính nói như vậy, Chu Thương Thương mới phát hiện lưng người đang cõng mình, thực trẻ tuổi.

“Vậy anh có biết bộ hậu cần sao?”

Tô Dần Chính: “Yên tâm đi, anh rất quen thuộc.”

“Vậy anh có biết Chu Trường An không.”

“Có chút khái niệm, Chu bí thư phải không.”

Chu Thương Thương gật gật đầu: “Đúng, em là con gái, đang đi tìm ông ấy.”

Tô Dần Chính dở khóc dở cười nói: “Xem ra là anh nhầm.”

Tô Dần Chính không có đem cô đưa đến bộ hậu cần, nhưng mà đem cô đưa

trở về sân nhà, thời điểm Tô Dần Chính cõng cô trở lại, Trương Lâm đã

trở về, phát hiện không có con gái, gấp tới mức giậm chân.

Buổi tối Trương Lâm dạy bảo Chu Thương Thương hơn một giờ, sáng sớm

ngày hôm sau lại mang theo cô đi đến chỗ bộ trưởng Tô cùng Tô Dần Chính

nói lời cảm tạ. Liền cứ như vậy hai lần, Chu Thương Thương cùng Tô Dần

Chính cũng đã quen biết, ngẫu nhiên Tô Dần Chính còn có thể mang theo đồ ăn vặt lại đây thăm cô.

Chu Thương Thương hỏi hắn: “Anh thật sự đi lên tiền tuyến sao?”

Tô Dần Chính vò đầu cười cười: “Đừng nghe bọn họ nói lung tung, anh nhiều lắm chỉ ở phía sau bộ hậu cần giúp đỡ hỗ trợ.”

Tô Dần Chính ở thành phố B ước chừng ngây người hơn một tháng, trước

khi đi còn tổ chức hoạt động quyên tiền trên phố, hoạt động quyên tiền

trên phố trong viện có rất nhiều bạn nhỏ đều tham dự, trong đó bao gồm

cả Chu Thương Thương, hôm khởi xướng hoạt động,


XtGem Forum catalog