
nh, "Tiền cũng lấy được rồi, vui vẻ cũng vui vẻ rồi, cả người và của của
Tổng Giám đốc Trịnh đều mất rồi, em lấy cớ gì mà giận cơ chứ?"
Trịnh Phiên Nhiên cười nhếch mép: "Nếu em đã không giận thì tối nay đến chỗ
anh nhé?"
Tân Cam lắc đầu: "Gần đây em không thiếu tiền."
"Nói như thế có nghĩa anh cũng chưa làm khó Tống thị lắm nhỉ?" Trịnh Phiên
Nhiên tùy tiện giơ hai tay ôm lấy cô, ngón tay thon dài gõ gõ trên vai cô, "Cứ
suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời... Một khi anh đã ra tay thì sẽ không dễ dàng đối
phó như Cố Vệ Quốc đâu, đến lúc đó không biết em sẽ phải ngủ với anh bao nhiêu
lần đây?"
"Cút!" Tân Cam điên tiết, không thể nhịn được nữa.
Trịnh Phiên Nhiên cười vui vẻ, bước ra ngoài, đột nhiên anh bị gọi giật
lại.
"Sao vậy?" Anh quay đầu lại.
Tân Cam bước đến trước mặt anh, kéo hai tay anh, giựt phăng chiếc khuy áo mã
não màu đỏ từ tay anh ra, quay lưng bước đi, tức tối ném ra ngoài cửa sổ.
Dưới cửa sổ là một con suối nhỏ, chỉ nghe thấy hai tiếng "tong, tong", sau đó
yên tĩnh trở lại. Anh ngớ người ngạc nhiên, bên ngoài cửa sổ là một màu tối đen,
sờ tay vào măng séc thấy trống rỗng.
"Thật tiểu nhân, đây là quà người ta tặng, như thế chẳng khác nào anh không
giữ lời hứa." Anh nhanh chóng bình tĩnh lại, cười cay nghiệt, lấy tay hất cằm
cô, chồm người lên, cắn vào môi cô một cái, "Lần sau, anh sẽ nhớ tính sổ khoản
này đấy."
Đêm đó, Tân Cam trằn trọc không ngủ được, ngồi dậy uống hai viên thuốc ngủ,
vừa càm thấy hơi buồn ngủ thì tiếng chân Nhã Kỳ lọc cọc từ cầu thang truyền đến,
càng lúc càng gần, Tân Cam thờ dài một tiếng, mệt mỏi lấy gối trùm lên đầu.
Nhưng tiểu thư nhà họ Tống đúng là không dễ đối phó.
"Chị ngồi dậy! Nói rõ ràng đi rồi ngủ!" Nhã Kỳ lay lay người cô, cất giọng
the thé, vày vò không cho cô ngủ.
Tân Cam muốn khóc mà không khóc được: "Mẹ kiếp, với bộ dạng thế này mà đòi
chiến đấu với Trịnh Phiên Nhiên à, sau này chị nhìn thấy em chắc phài quỳ gối
xuống mà hành lễ quá!"
Nhã Kỳ càng lay manh hơn: "Trịnh An Đồng rõ ràng đã nói với chúng ta là nhà
họ Cố sẽ đối phó với chúng ta, cái con Cố TrầmTrẩm đó, đi khắp nơi còn nói là
sắp gả cho Trịnh Phiên Nhiên, tại sao đột nhiên lại đến nhà ta xem mặt em chứ?
Chẳng lẽ nhà ta và nhà họ Trịnh giao hảo rồi sao? Muốn kết duyên à? Bố thật sự
muốn gả em cho người nhà họ Trịnh sao?"
Từ nhỏ cô đã bị Nhã Kỳ ăn hiếp, nên rất kiên cường, việc lần này đứng là làm
cho trời long đất lở.
"Chị muốn nôn rổi đây này." Tân Cam tuyên bố, cô giả vờ nôn vào áo Nhã Kỳ,
Nhã Kỳ thét lên một tiếng rồi buông tay ra.
Được tự đo, Tân Cam lại vùi đầu vào gốì, hết kiên nhẫn nói với Nhã Kỳ: "Vấn
đề này, em đi mà hỏi bố ấy.”
"Bố sẽ không nói với em đâu." Nhã Kỳ cong môi, nằm bên cạnh cô, nói với vẻ
bất mãn: "công ty, bố chỉ nói chuyện với chị thôi."
Tân Cam sững sờ giây lát rổi thở dài một tiếng, Nhã Kỳ không đợi cô trả lời,
tức giận nằm quay lưng về phía cô.
“ Trịnh An Đồng không tự mình mà chỉ thị cho Cố Vệ Quốc ra mặt, để chứng tỏ
không phải là cố ý đối đầu với nhà ta."
Cuối cùng Tân Cam cũng nói với Nhã Kỳ, Nhã Kỳ vẫn có vẻ buồn buồn, nói:
"Nhưng sao lại thế chứ? Lúc thì muốn hại người ta, lúc lại muốn tỏ ra thân mật,
ông ta là con rồng biến sắc à?!"
Tân Cam im lặng, cô cũng không nói gì nữa.
Trịnh An Đồng không phải là con rồng biến sắc, từ trước đến nay ông ta rất
tàn nhẫn. Chỉ thị Cố Vệ Quốc làm khó Tống thị là để ép cô mở miệng xin Trịnh
Phiên Nhiên, đợi cô mở miệng xin tiền cứu nhà họ Tống, sau đó ông ấy lập tức đưa
Trịnh Phiên Nhiên đến mai mối cho Nhã Kỳ. Trịnh An Đồng muốn cho cô biết: cô có
cố gắng làm tốt vai phản diện trên sân khấu thì cũng không có người cảm kích cô
đâu, sự tồn tại của cô cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Tân Cam vểnh chân lên, chau mày cười.
Nhã Kỳ trở mình, đá Tân Cam một cái, mơ mơ màng màng rồi đột nhiên hỏi: "Chị
và anh ta đã... làm chuyện ấy rồi phài không?"
Tân Cam đột nhiên cười run, bị Nhã Kỳ đá cho một cái, suýt chút nữa gãy cả
chân, cô nhịn nhục cười nói: "Em yên tâm, anh ta làm chuyện ấy rất tốt."
"Hứ! Chị đúng là chẳng có tí liêm sỉ nào."
Tân Cam ''ái chà" một tiếng, nói: "Liêm sỉ ư? Bao nhiêu tiền một cân?"
Nhã Kỳ lườm cô: “Tên này đúng là hết thuốc chữa rồi."
"Em đi nói với bố', bảo bố mai mối cho chị một đám."
Tiếu thư nhà họ Tống tiếp tục khua chân: "Sau này chị nhất định không được
bậy bạ với Trịnh Phiên Nhiên nữa, nghe rõ chưa?!"
"Chị nói rồi, anh ấy làm rất tốt." Tân Cam cười buồn: "Cho nên... trừ phi em
bảo bố kiếm cho chị người nào làm tốt hơn ấy."
Nhã Kỳ vẫn là cô gái còn ít tuổi, không chịu được nữa, cuối cùng cùng nhảy
chồm lên, mắng cô là hạ lưu.
Tân Cam nằm nghiêng người, một tay gác ngang cổ, mái tóc uốn lượn đẹp như
thác đổ, dưới suối tóc đen đó, cổ tay cô hiện lên trắng nõn, cô còn cố ý mở to
đôi mắt xinh đẹp. Đêm đen lạ thường, hai cô gái nằm cạnh nhau trên một chiếc
giường, Tống Nhã Kỳ cảm thấy Tân Cam lúc này thật đẹp, hấp dẫn.
Mẹ nói quả không sai, Tân Cam và mẹ chị ấy giống nhau, đều là hồ ly tinh!
Nhã Kỳ liếc nhìn với đôi mắt sắc lẻm, rồi tức giận ra