XtGem Forum catalog
Tà Nữ Và Yêu Vương

Tà Nữ Và Yêu Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322380

Bình chọn: 7.5.00/10/238 lượt.

dâm tặc mau lẹ bắt lấy thân hình mềm nhũn của nàng, dùng khinh công tẩu thoát.

Thế nhưng khi vừa nhảy qua vài nhịp trên mái nhà, hắn liền khựng người kinh ngạc nhìn kẻ vừa xuất hiện trước mặt.

Người kia một thân bạch y trắng sạch, trong tay cầm chiếc quạt giấy. Mắt phượng lạnh lùng như phủ một lớp băng. Gió đêm lùa bay tà áo của hắn phầng phật, sát khí nồng đậm trên người tỏa ra xung quanh.

- Buông nàng ra!

Lời vừa thốt ra, đôi mắt hắn nhìn đến cánh tay đang ôm nàng càng trở nên đáng sợ.

- Người đến là ai? Ta chưa nghe qua Huyết Tử sát thủ lại có nhân thân hay sư môn, nào đâu thể giao người dễ dàng!

Hái hoa đại dâm tặc kia cũng không phải loại thường, một bộ điềm tĩnh hướng Trịnh Phi Vũ ứng đáp.

- Vậy bây giờ ngươi liền biết!

Dứt lời, Trịnh Phi Vũ di thân như gió, vụt đến phía trước cướp người. Đại dâm tặc hơi hoảng, liên tiếp lùi về sau.

Hắn hai tay bận ôm mỹ nhân không thể thả ra chỉ có thể kịch liệt tránh đòn. Trịnh Phi Vũ sợ làm Huyết Tử bị thương, thì cũng chỉ dùng quạt giấy tấn công. Quạt kia đúng là làm bằng giấy nhưng bên trong lại là một bộ khung kim loại, quất đến đâu khiến đối phương đau đớn đến đấy. Hơn nữa, hắn hiện tại đang rất tức giận nên ra chiêu không hề nương tay, nhằm đến những chỗ hiểm trên người đại dâm tặc mà đánh. Nếu tên kia cũng không phải hạng tầm thường, chỉ sợ trúng mấy quạt kia đã liền gãy xương.

Thấy tình hình không ổn, đại dâm tặc liền xoay người dùng khinh công bỏ chạy. Thế nhưng, tốc độ khinh công khi ôm thêm một người trong tay khiến hắn thật vật vã, chỉ một lúc lại bị thân ảnh bạch y phía sau đuổi kịp.

Vừa nghe tiếng gió vụt qua, chân chưa kịp chạm mái nhà thì mặt hắn thình lình hứng trọn một cú đá.

“Á!” một tiếng, đại dâm tặc mất thăng bằng liền rơi xuống. Mỹ nhân trong tay nhanh chóng bị người ta đoạt mất. Thân chạm đất chưa kịp đứng dậy, hắn lại bị hai bóng đen từ đâu mạnh mẽ đè xuống.

- Vương gia, người cứ hồi phủ trước, chúng thuộc hạ sẽ xử lí tên này!

Bá Cường lên tiếng. Thế nhưng khi chưa kịp nói hết câu, vương gia nhà hắn đã vô thanh vô tức biến mất.

Tại gian nhà tranh của Huyết Tử, Trịnh Phi Vũ bế nàng nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, kéo chăn giúp nàng đắp. Sau đó ngồi lại mép giường.

Hắn tháo mảnh sa lụa trên mặt nàng xuống, lộ ra một gương mặt da phấn mịn màng xinh đẹp. Đôi mắt lạnh băng thường ngày nay khép lại khiến ở nàng tản mát ra một cảm giác nhu hòa dễ chịu. Hắn chăm chú nhìn nàng, tham lam thu vào tầm mắt khuôn mặt khiến lòng hắn rộn rạo ấy.

Thời khắc thấy tên nam nhân kia chạm tay vào vạt áo nàng, trong lòng hắn vô cớ cuộn trào cảm giác tức giận mãnh liệt. Cực lực kiềm chế lắm hắn mới không ngay lúc đó bẻ gãy cánh tay kia.

Nữ nhân này chỉ là thuộc hạ của hắn, hà cớ gì có thể vì một màn kia mà khiến hắn nổi giận. Đột nhiên, mâu quang hắn sáng ngời như phát hiện điều gì.

Lẽ nào.. hắn động tâm?

---

Sáng hôm sau, khi vừa thức dậy, Trịnh Phi Vũ đã liền phi thân đến hậu viên Lâm gia. Hắn muốn xem tình hình của Huyết Tử. Thế nhưng khi vừa đặt chân đến, hắn liền kinh ngạc vô cùng. Cánh cửa cũ kĩ cùng chiếc ổ khóa rỉ sét bị lãng quên bao nhiêu năm nay được phi thường bị dỡ bỏ.

Tim hắn như chùng một nhịp, trong đầu có dự cảm xấu, thầm kêu một tiếng “Không xong!”

Trước đó một canh giờ, Huyết Tử hết chịu tác dụng của thuốc mê liền tỉnh dậy. Thính giác nhạy bén của một sát thủ đột nhiên phát hiện tiếng động lạ. Với tốc độ nhanh chất, nàng thay bộ y phục đỏ tươi thành một thân bạch y trắng tinh rồi nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài.

Khi chân vừa đặt đến cầu đá thì cũng là lúc cánh cửa duy nhất thông với Lâm phủ mạnh mẽ bị tống bay.

Một đoàn người xuất hiện từ đấy bất ngờ kéo nhau đi về phía nàng.

Dẫn đầu là một vị phu nhân quá ngũ tuần, gương mặt sắc sảo mặc một chiếc áo vải thượng hạng, đầu cài trâm vàng. Phía sau bà ta là một đám nữ nhân xinh đẹp, áo lụa thướt tha, trang sức lấp lánh đầy mình. Đi cuối cùng là một đám trong trang phục gia đinh, hùng hổ tiến đến bao vây nàng.

Chưa kịp hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mà chỉ sau một đêm thức dậy, chốn trang viên cô lập, thanh tĩnh của nàng lại xuất hiện một đám người thì...

“Ba!”

Một cái tát mạnh mẽ giáng lên mặt Huyết Tử. Hứng trọn một cái tát thình lình đấy, gương mặt da phấn mịn màng lệch hẳn về một bên. Không ai thấy rõ, đôi mắt của nàng lúc ấy lạnh lẽo đến nhường nào.

Phần má bên trái của nàng tê rần rồi ửng đỏ, hiện rõ dấu vết năm ngón tay. Nàng giữ nguyên tư thế cũ, bên tai vang lên giọng điệu khinh rẻ:

- Đồ cẩu tặc chủng!

Vừa nghe đến, Huyết Tử mới ngoảnh mặt đưa đôi mắt băng lãnh kinh người nhìn người phụ nữ kia.

Bắt gặp ánh mắt đáng sợ đầy sát khí đó, bà ta đột nhiên sợ hãi lùi một bước. Cho đến khi một nữ nhân đằng sau lên tiếng rồi tiến đến đẩy nàng khiến nàng mất cân bằng lùi về sau, bà mới khôi phục sắc mặt.

- Đồ cẩu tặc chủng này, ngươi dám dùng đôi mắt đó nhìn mẫu thân ta sao?

Huyết Tử biết những người này. Tuy chưa một làn tiếp xúc nhưng không phải vì thế mà nàng không biết đến họ.

Người phụ nữ dáng vẻ sang trọng kia là Trần Tố Như, đại phu nhân của Lâm Bình,