
lướt qua cô, rồi lại hiện lên cánh cửa đóng kín ấy, cô nhắm mắt, cuối cùng thừa nhận:
“Ta chỉ ghen tỵ tới mức tuyệt vọng mà thôi… Bởi vì khi ta bị người khác bắt giữ, chàng đã lựa chọn ở bên cạnh một nữ tử khác. Khi ta sợ hãi cái chết, chàng lại bảo vệ nàng ta. Ta đã từng vứt bỏ chút tự tôn cuối cùng của bản thân để cầu xin chàng quay đầu nhìn ta một cái, nhưng chàng đã không bố thí cho ta điều ấy mà vẫn đi tới bên nàng ta”. Nhược Nhất lạnh lùng nói: “Thương Tiêu, có lẽ chàng không biết, lý do ngày trước ta ở lại đây chỉ là vì chàng; được nhìn thấy chàng mỗi ngày, được chạm vào chàng là tất cả mong muốn của ta. Vì muốn được ở bên chàng nên ta quyết tâm vứt bỏ mọi thứ, thậm chí đã định nửa đời còn lại sống trong máu tanh”.
“…”.
“Ngay cả ta cũng cảm thấy không thể tin được, một Nhan Nhược Nhất vô tư như ta lại yêu một yêu quái sâu sắc đến vậy. Cho dù khi biết chàng sẽ hy sinh ta vì một nữ nhân khác, ta cũng không nỡ oán chàng một tiếng, càng không nỡ quên chàng. Nhưng trong lòng chàng chỉ có Tử Đàn. Thương Tiêu…”. Nhược Nhất run rẩy hỏi: “Những tình cảm mà Nhan Nhược Nhất dành cho chàng, một chút chàng cũng không nhận ra sao? Hay là, chàng nghĩ rằng ta như thế nào cũng không quan trọng?”.
Thương Tiêu nghe những lời này mà sắc mặt biến đổi không ngừng, hắn mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
“Khi đó bỏ đi, chẳng qua là vì ta sợ chàng nói lời từ bỏ ta trước”.
Thương Tiêu mím chặt môi, Nhược Nhất cảm nhận bàn tay đặt lên bụng mình đang dần cứng đờ. Cô chăm chú nhìn Thương Tiêu, “Bây giờ, ta lại không cam lòng”.
Nhược Nhất đặt tay lên tay Thương Tiêu, dần nắm chặt tay hắn, lấy hết dũng khí nói: “Nhan Nhược Nhất không phải kẻ mù, càng không phải kẻ ngốc, Thương Tiêu, ta biết chắc chắn chàng có ý với ta. Bây giờ ta lấy hết dũng khí để hỏi chàng. Thương Tiêu, đừng thích Tử Đàn nữa, ta muốn ở bên cạnh chàng, ta muốn một lần nữa vì chàng mà vứt bỏ tất cả. Bởi thế, chàng đừng thích Tử Đàn nữa. Được không?”.
Nhược Nhất nghĩ, cô không bao giờ quên ánh mắt giống như được cải tử hoàn sinh của Thương Tiêu khi ấy.
Ánh mắt lấp lánh trong khoảnh khắc ấy rực rỡ hơn cả ánh sao trên trời. Cô yên lặng chờ câu trả lời của Thương Tiêu.
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển. Hai người bị chấn động tới mơ hồ, như không biết mình đang ở nơi nào.
Tiếp đó, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng bị đẩy lùi, ánh sáng dần trở nên mơ hồ, chẳng bao lâu, xung quanh lại biến thành một mảng tối đen. Thương Tiêu nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn tập trung tinh thần, ôm lấy Nhược Nhất, vô cùng cảnh giác.
Nhược Nhất thì cảm thấy cảm giác đau đớn trong cơ thể dần tan biến một cách thần kỳ, vết máu trên môi cô cũng biến mất.
Thương Tiêu lạnh lùng nói: “Có người phá thuật giam hãm của tòa thành hư ảo”. Hắn chưa nói dứt lời thì cách đó không xa vang lên tiếng gọi của Mạc Mặc: “Nhan Nhược Nhất!”.
Nhược Nhất sững người, rõ ràng biết bây giờ mình đã thoát chết nhưng cô vẫn không cam lòng. Khoảnh khắc này, cô rất muốn quay trở vào tòa thành hư ảo.
“Nhan Nhược Nhất!”, Mạc Mặc kiên nhẫn gọi.
Nhược Nhất phẫn nộ nói: “Gọi cái gì mà gọi! Đến muộn một chút thì sẽ chết sao!”.
Không ngờ Nhược Nhất nói như vậy, quả nhiên không có bất kỳ âm thanh nào truyền tới nữa. Xung quanh là một vùng tĩnh mịch, nhưng trong cái tĩnh mịch ấy lại c sự xao động kỳ lạ. Thần sắc của Thương Tiêu càng thêm nghiêm trọng. Nhược Nhất biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Cô tựa sát lại gần Thương Tiêu. Bỗng nhiên, một vạt áo đỏ như máu lướt qua, Nhược Nhất lập tức dựng tóc gáy: “Chàng… chàng nhìn thấy không?”, giọng cô run rẩy.
Thương Tiêu bình thản nói: “Trong sương đen có người”.
“Thật sự là ‘người’ sao?”.
“Không phải”. Thương Tiêu trả lời chắc chắn. Sắc mặt Nhược Nhất tối sầm, cô lại gần Thương Tiêu hơn nữa.
Đôi mắt màu tím của Thương Tiêu trở nên sắc bén. Hắn ôm Nhược Nhất, vung tay phải lên không trung, một đường yêu khí ngưng tụ thành dao sắc, lướt về bốn phương tám hướng giống như ánh sáng.
Lập tức, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không dứt.
Tiếng kêu chói tai tới mức khiến Nhược Nhất run rẩy. Sau khi yêu lực quét qua, xung quanh lại trở về yên tĩnh. Nhược Nhất mất hết hồn vía: “Cái gì vậy?”.
Thương Tiêu cau mày nói: “Quái vật do ma khí ngưng tụ thành”.
Nghĩ tới những sinh vật giống như ma quỷ chui lên từ lòng đất, Nhược Nhất xanh mặt: “Chàng nói là, lúc nãy xung quanh chúng ta toàn là quái vật bóng đen như thế”.
“Bây giờ cũng vậy”. Thương Tiêu chưa nói dứt lời, Nhược Nhất chỉ thấy một luồng khí âm u luồn qua sống lưng. Cô nhìn sang trái, lại thấy tà áo đỏ như máu ấy. Đột nhiên, trong đầu Nhược Nhất hiện lên cảnh tượng hết sức kỳ lạ – một người áo đỏ tóc dài bị đóng đinh trên tường, thè lưỡi, quần áo rách rưới, vai và cánh tay chi chít những vết máu đen, máu ở sau lưng hắn cũng theo bức tường đinh chảy xuống, nhuộm đỏ mặt đất.
Một giọng nói khàn khàn vang lên: “Cứu… cứu…”. Cảnh tượng này quá kỳ quái, khiến người ta vô cùng sợ hãi. Nhược Nhất rùng mình ớn lạnh.
“Sao vậy?”, Thương Tiêu hỏi.
Sắc mặt của Nhược Nhất càng khó coi hơn: “