Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327645

Bình chọn: 7.5.00/10/764 lượt.

t rảo bước tiến vào trong tháp. Đại Nhạn Tháp khác với tháp truyền thống khác, cả bốn phương tám hướng, đều xây gạch, mỗi một tầng có một cổng vòm mở ra. Hai người đi dọc theo thang cuốn mà lên, mãi cho đến tận đỉnh tháp. Từ cổng vòm tầng bảy nhìn về xa, có thể nhìn thấy một góc thành Tây An. Kiến trúc xuyên qua theo lịch sử này, lại sáng ngời dưới ánh mặt trời, đan vào đất trời rộng lớn. "Mạt Mạt, trước kia em để lại nửa khuyến Giang Thành tử cho anh điền, bây giờ anh đáp lại nửa khuyết, thế nào?" Phương Triệt dắt tay Tần Mạt, bỗng nghiêng đầu, nhướng mày mỉm cười. Tần Mạt liền nhìn hắn, chờ《 Giang Thành tử 》của hắn. "Mây sóng vạn dặm tựa tiêu dao. Sớm mai này, chim về tổ. Gió nổi bên bờ, ngoài tháp chiếu Đẩu tinh. Phóng tầm mắt bao quát bầu trời, như cẩm tú, càng đẹp tươi.” Tần Mạt cười khanh khách, hơi nghiêng đầu: "Tư tưởng hướng về Đẩu Ngưu trong chòm sao Bắc Đẩu? Bây giờ thanh thiên bạch nhật, anh có thể nhìn qua ba mươi ba tầng trời mà xem ‘Đẩu tinh xem ra, tâm tình tiểu Phương nhà ta thật tốt." Phương Triệt cầm tay nàng, cùng nàng dõi mắt trông về phía xa, quả nhiên là thành cổ quyến rũ. "Tâm tình anh đương nhiên rất tốt, " hắn thừa dịp không có ai chú ý, há miệng liền cắn đầu ngón tay Tần Mạt một cái, "Tâm tình nương tử nhà ta thế nào?" Ngón tay Tần Mạt khẽ run lên, bật cười nói: "Ngày vui cẩm tú, nhân gian mỹ mãn." Nàng và Phương Triệt cùng nhau hạ nửa khuyết 《 Giang Thành tử 》, không cần tới ngôn ngữ, mà sẽ dùng cả đời này để viết ra. ------ HOÀN ------

"Tiểu thư, tiểu thư!" Xa xa, như là tiếng Nguyệt Nhi gọi ta. "Tiểu thư!" Bóng người phía sau lại gần, dẫm lên cành lá khô héo, phát ra tiếng vỡ vụn. Nguyệt Nhi bước đi nhẹ nhàng. Nàng tuổi nhỏ, trọng lượng cũng nhẹ, luôn dịu dàng ôn nhu, mềm mỏng ôn nhuận, nghe tiếng như say. Thật không biết nếu thân hình này nảy nở, sẽ thướt tha động lòng người thế nào. Ngày lúc nào đã tối? Cuối thu vào đông đã nhiều ngày. Sông Biện Lương ở Trung Nguyên, cũng không đóng băng sớm như thế, nhưng vào ban đêm, trên Hoàng Hà cũng có băng mỏng, nước đá trộn lẫn, xuôi theo phía đông. Có người nói nước này sẽ nhập vào Linh Giang, một đường ngàn dặm phía đông, cuối cùng đi vào biển cả. Biển cả. Đó là vô tận, mây khói mênh mông bao la hùng vĩ. Đáng tiếc, sợ là thiếp nghèo, cũng không có duyên tiếp tục gặp nhau. Quý Huyên, chàng đã từng nói, đưa thiếp cùng đi trên biển, vượt sóng lớn, nhìn ngân hà rực rỡ. Có còn nhớ không? Người ngốc! Rõ ràng là nhát gan, còn ra vẻ mạnh mẽ. Thuyền lưới Tần gia kia, cũng không tìm thấy bóng hình chàng đâu. Quý Huyên, có phải chàng đã bước nhẹ lên thuyền, căng buồm lướt mây, khúc ca hòa vào biển, phong lưu vô ngần? Choàng lên một tấm nhung gấm, giọng nói mềm mại của Nguyệt nhi cũng vang lên: "Tiểu thư, lúc này không còn sớm, ban đêm lạnh, trời lạnh người mà đứng bên bờ sông, lại càng bất an, chẳng may bị kẻ xấu nhìn thấy..... Nếu không trở về, ma ma lại thúc giục đem......" "Ừ. Lúc này đi thôi." Ta nắm thật chặt áo choàng nhung trên lưng, ấm áp truyền đến đầu ngón tay, lông tơ thật dài, dán vào da thịt lạnh như băng, như là bàn tay chàng, chấp bút vẩy mực, cổ tay gẩy dây đàn, không dùng lực đạo, rồi lại dịu dàng vô tận. Lông nhung này là Tuyết Hồ Bắc Nguyên, rất trân quý, cũng là Quý Huyên bỏ ra ngàn vàng nhờ thợ săn vào phía bắc để làm. Nói cũng buồn cười, tỷ muội Ngọc Điệp tình cờ nhìn thấy áo choàng như vậy, không hề rời mắt, lúc nào cũng hỏi han, ánh mắt cay độc không hề e dè, nhưng không được mấy ngày, lại thản nhiên đi qua người ta, cười nhếch đuôi lông mày. Khoác chiếc áo choàng da cáo hoa văn, tính chất cũng như bộ lông kia, so với áo của ta cũng không kém. Không khỏi mỉm cười. Sao ta không biết, công tử Hoài Hư chịu dùng Tuyết Hồ, tất nhiên Phú Quý không thể so với tầm thường. Nhưng Phú Quý là Phú Quý, nàng sao có thể hiểu, thật ra bên trong chỉ là nếp may, chỉ sợ so ra cũng không bằng tấm da cáo kia? A, chúng ta đều là người si mê. Quý Huyên kia khua môi múa mép, mọi việc đều thuận lợi, bản lĩnh to lớn, ngay cả thê thiếp mỹ tỳ trong nhà cũng hòa thuận, làm sao lại để người khác ghen tuông vì một nữ tử thanh lâu chứ? Muốn đứng dậy, đột nhiên một lá ngô đồng đã khô héo mất nước bay xuống theo mép váy. Ánh vàng kim ban đầu cũng trở thành ố vàng. Lá cây rất lớn, gió đêm làm nó lay động, có chút trầm trầm rơi xuống. "Ai da, tiểu thư, lá rơi!" Còn chưa kịp phản ứng, Nguyệt Nhi tay mắt lanh lẹ đã khom lưng thay ta nhặt lên, nhẹ đưa đến, "Tiểu thư, đây là vài lá ngô đồng cuối cùng, cây ngô đồng cạnh Hoài An cũng rụng hết rồi.” "Ừ. Sáng mai sẽ đến." Ta nhận lấy lá khô trong tay nàng rồi ngồi xuống, nhẹ chống xuống đất, thả lá lên mặt nước, cầm lấy cành khô bên cạnh đẩy nó đi xa hơn. Nước sông lạnh như băng, thấu xương. Dọc theo bờ có vài viên đá, nước khá sâu, vài miếng băng di động, ánh đèn xa chiếu đến, loáng thoáng nhìn thấy chiếc lá chảy theo dòng nước, đi về phía đông. "Lạnh quá, tiểu thư, chúng ta về thôi." Nguyệt Nhi đứng cạnh ta, quẹt miệng run run một chút, "Tần công tử giúp ca kỹ Đạm Tuyết gì đó mới trượt chân, cũng không nhìn


Teya Salat