
n. "Cậu cầm đọc đi." Vương Tử Dục thu ý cười, "Quyển sách này tôi đọc xong rồi, không mượn nữa." "À, vậy à, cũng được." Nam sinh này vội cầm quyến sách đến bên người, gật đầu liên tục, "Mình đọc, mình đọc." "Thật ra, " Vương Tử Dục khôi phục lại vẻ lạnh lùng, "Nếu cậu muốn đọc quyển này, lên giá sách lấy cũng được, ở đó còn có vài cuốn nữa, cậu không cần vì quyển này mà đặc biệt va vào Thế là, cơ mặt của nam sinh vô tình đụng nàng co lại. Mỹ nhân lạnh lùng thật khiến người ta thấy lạnh lẽo, Vương Tử Dục cũng thế. Nàng nhắm mắt lại, xoay người đi theo hành lang, trong lòng lại mơ hồ có chút có chút vui sướng. Cũng không biết vui sướng này đến từ phương nào, kỳ lạ là, nàng thấy nam sinh vô tình động phải này vô cùng thuận mắt, lại sinh ra một xúc cảm bất ngờ gặp mặt. TÌnh cảm của con người vừa phức tạp vừa đơn giản như thế, năm đó Vương Tử Dục chưa từng động lòng trước Lôi Tĩnh An phong lưu tuấn tú, sau cùng lại không chịu để Tần Mạt lấy mặt nạ thần bí xuống, ở một khắc này, lại có cảm tình với một nam sinh không biết rõ tên như thế, chỉ là cảm tình, không hề có tình ý rối ren này, cũng khiến nàng thầm vui mừng. Vui mừng này đánh tan phiền muộn trong lòng nàng, khiến nàng hoảng hốt cảm thấy như đánh mất gì đó, lại như nhặt được thứ gì. Sau khi trở lại phòng, không ngoài dự liệu, Vương Tử Dục thấy Tần Mạt ngồi trước máy tính. Trên màn hình hiện một chương văn, Tần Mạt cũng không chú ý đến người đứng phía sau, chỉ gõ mười ngón tay không ngừng trên bàn phím, thỉnh thoảng lại sửa chữa. "Vu Tiểu Chi trốn đến bắc Thương Sơn, ngày đêm trôi qua, pháp lực cũng dần dần tiêu tán..." Vương Tử Dục lẳng lặng xem một hồi, bỗng nhẹ giọng gọi: "Biện Hà Sa." "Chuyện gì?” Tần Mạt thuận miệng trả lời, sau một lát mười ngón tay dừng một chút, từ từ xoay người, quay đầu. Vương Tử Dục nhìn thẳng vào nàng, chỉ thấy gương mặt nàng lộ ra một ít bất đắc dĩ, ánh mắt lại không có nửa phần xấu hổ giận dữ lúng túng. "Cậu không có gì để giải thích sao?" Tần Mạt cười cười, lắc đầu nói: "Như cậu nhìn đấy." Vương Tử Dục nhìn xuống từ trên cao, rốt cục không nhịn được tức giận: "Cậu có ý gì? Bố thí? Thương hại?" Tần Mạt chẳng hề biết Vương Tử Dục đã nghe qua tin nhắn lại kia, mơ hồ đoán được vài phần trong đó. Chuyện lần này thật ra Tần Mạt cũng phải trả một cái giá khá đắt, nhưng tính cẩn thận, nàng cũng không tiếc. Nhưng chuyện cụ thể trong đó, nàng cũng không muốn nói cho Vương Tử Dục nghe. "Điều kiện của cậu rất tốt, mình có một danh sách, tuyển ai cũng thế, tất nhiên là sẽ chọn cậu.” Khi nàng nói, thần thái bình tĩnh, cách nói này gọn gàng linh hoạt, Tần Mạt chẳng phải nghĩ dài dòng. Đáy lòng Vương Tử Dục ngập tràn ý lạnh, nàng lại nghĩ tới cách kể chuyện của《 Điêu nguyệt 》, bỗng như hiểu rõ gì đó. Vì sao lại bài xích người khác phái, thích người cùng giới, đây đã từng là vấn đề Vương Tử Dục buồn rầu rất lâu. Từ khi nàng mười ba tuổi đã phát hiện mình có khuynh hướng này, liền buồn khổ. Lạnh lùng, thật ra là một loại hình tự bảo vệ mình không phải nàng không muốn hòa đồng, mà là sợ ‘ngoại tộc’ như mình sẽ bị bài xích. Lúc trước khi nàng phát hiện Tần Mạt cũng có khuynh hướng này, liền như bắt được phao cứu mệnh, tất cả vui mừng khó mà nói hết. Đến cuối cùng là thích thật, hay là chỉ muốn cô độc, vấn đề này trước giờ nàng chưa từng nghĩ sâu xa. Nhưng một khắc này nàng lại giật mình hiểu rõ, thì ra chỉ vì mình thiếu dũng khí, cho nên mới dùng kiêu ngạo để ngụy trang, cho nên tóm lại vẫn từ bỏ chiếc phao này, nàng và Tần Mạt, không tính là đánh mất? "Chúng ta là bạn học?" Vương Tử Dục thở phào một hơi, hỏi. "Đương nhiên." Tần Mạt gật đầu. "Chúng ta là bạn bè?" "Cậu chịu thừa nhận, đó là tự nhiên." "Chúng ta có thể là gì?" Tần Mạt mỉm cười: "Còn có thể là gì?" Vương Tử Dục lui về phía sau từng bước, nhẹ nhàng cười. Nàng xoay người đi đến ban công, nhìn bóng đêm ở trường H, chợt phát hiện, mình bỏ lỡ nhiều cảnh đẹp như vậy. Trên thực tế, trước giờ nàng không hiểu Tần Mạt, cũng trước giờ cũng không cho Tần Mạt cơ hội hiểu mình. Nàng chỉ giãy dụa trong buồn khổ, cho Tần Mạt ra phao cứu mạng, vậy Tần Mạt lại coi nàng là gì? Giờ khắc này, Vương Tử Dục không thấy đau lòng, ngược lại cảm thấy được giải thoát. Thì ra nàng là một kẻ nhát gan, chẳng qua chỉ giả vờ thích một người.
Cuối Tháng tư, Tần Mạt rốt cuộc cũng hoàn thành 《 Tiên ẩm 》, chuẩn bị mang ra in ấn. Quyển sách này làm bối cảnh cho trò "Đăng Thiên", nhưng bản quyền lại thuộc về 《 Quanh quẩn 》, mà bản quyền phim điện ảnh và truyền hình lại vô điều kiện thuộc về "Đồ Thiên". Miễn phí chuyển nhượng 《 Tiên ẩm 》 thành phim, hơn nữa Đồ Thiên còn có được quyền ưu tiên tất cả các tác phẩm của Biện Hà Sa từ đó về sau, đây chính là thỏa thuận của Tần Mạt với Đồ Thiên. Thỏa thuận này đến cuối cùng có giá trị bao nhiêu, trước mắt là một con số không thể lường trước. Bởi vì trước đây, kết quả phòng bán vé ‘Điêu nguyệt’ không thể dự liệu, mà Biện Hà Sa cũng còn tính là người mới. Thỏa thuận này nhìn như Tần Mạt thiệt thòi, nhưng nếu không có Đồ Thiên tạo thế, tác phẩm điện ảnh của Biện Hà Sa có thể c