pacman, rainbows, and roller s
Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329591

Bình chọn: 9.00/10/959 lượt.

m thường, duy chỉ có hắn là tỉnh táo. Cải cách, thương dân chúng thì sao, cũng là động đến gốc rễ của triều đình ta. Mà chư vị cũng không đồng ý với hắn đâu!” Quả nhiên, năm thứ tư Gia Hựu cải cách đã gặp trở ngại, cuối cùng không thể thực hiện. Tần Mạch lúc ấy mắt lờ đờ mông lung, tay trái cầm chai rượu vàng, tay phải rút kiếm rồng khắc hoa. Kiếm ra, hàn quang lạnh thấu xương, sương tuyết uy hiếp người. Tần Mạch cười bừa bãi, tay áo rộng phất qua, nâng tay liền ném bảo kiếm ra ngoài cửa! "Nước sôi lửa bỏng cũng được! Cải cách cũng thế! Có gì liên quan đến ta?" Hắn chân nam đá chân chiêu lảo đảo, kéo lấy tay áo Tô Thức rồi kéo hắn đi vào chỗ Vịnh Sương cô nương trong Hương "Ta có rượu ngon có giai nhân, có văn chương đầy mình, lại còn muốn gì nữa?" Tần Mạch một cước đá văng bình phong ngọc thạch trước mắt, "Vịnh Sương, rượu ngon say sưa, lúc này không đàn, còn đợi khi nào!" Tô Thức chẳng biết lúc nào đã cáo từ rời đi, mà Tần Mạch thừa dịp mang cảm giác say, cõi lòng đầy hương ấm áp—trận say ngàn năm trước kia, phảng phất như mới hôm qua. Cái hôm qua đó, Tần Mạch tạm biệt Vịnh Sương, từ Hương các mang thao vài người tùy ý ra bờ sông Biện Lương. Bờ sông có đá xanh lót đường, đèn đuốc như sao, âm sắc ca nữ uyển chuyển, ngọt ngào phảng phất có thể câu lòng người vào giấc mộng. Trong giấc mộng xa xưa ấy, Tần Mạch ngã vào dòng sông Biện Lương, một cái chìm này, tận đến ngàn năm. Ngàn năm sau, Tần Mạch thành Tần Mạt, là đất trời đảo lộn, cổ kim khác biệt. Tần Mạt mở sách sử ra, tên Tô Thức và Vương An Thạch cũng có nhắc qua, nhưng mà, ai còn nhớ được Tần Mạch? Gia Hựu chỉ có tám năm, Tống Nhân Tông đã băng hà, kế vị là ngươi anh Tông Triệu Thự. Triệu Thự vốn cũng chỉ là một hoàng tộc bình thường, trong quý tộc ở Biện Kinh năm đó, hắn không hề thu hút. Không phải Nhân Tông chết, Triệu Thự sao có thể kế vị, khó lường trong đó, cũng đủ khiến người ta mơ màng cảm thán. Sau Anh Tông là Thần Tông kế vị, cho đến lúc này, Vương An Thạch mới chân chính có thể thi hành cải cách. Tần Mạt bỏ lỡ đoạn thời gian này, nhưng hiện tại cũng có thể suy ra, Âu Dương Tu[40'> và Tô Thức bị ép rời kinh, là ảm đạm cỡ nào. Bốn năm Gia Hựu, Tô Thức và Tần Mạch bừa bãi đối câu, thoả thích nói về tình hình chính trị đương thời, sao có thể đoán biết được tương lai? Ngay giữa cuộc cải cách, Tần Hầu gia cũng bị giáng chức, vinh quang trăm năm của Tần phủ, bất ngờ sụp đổ! Tần Mạt bỗng đóng quyển sách trong tay lại, nhắm mắt, mà hai đấm nắm chặt. Nếu như năm đó Tần Mạch không phải bừa bãi phóng túng như thế, nếu như hắn có thể chăm chỉ nghiệp quan, nếu như không sa chân thất lạc ngàn năm... Vậy thì, khi Tần phủ sụp đổ hắn có thể gánh vác Tần phủ được không? Khi bị giáng chức và chèn ép, quen là đại gia tử mặc cẩm y ngọc cao cao tại thượng, bọn họ có thể ưỡn thẳng lưng, tiếp tục ngẩng đầu đi nữa hay sao? Tần hầu phủ này, tóm lại đã hóa thành cát bụi, bị lịch sử cuốn trôi; vương triều Tống này, cùng với cải cách này, cũng không thoát khỏi thời gian ăn mòn, cuối cùng cũng đi vào sa đọa trong yên lặng; đó là đế vương và tất cả chế độ phong kiến chế độ cũ, đã bị lực lượng mới đánh vỡ, từ đó chôn vào sách sử, trời xanh đã đổi thay. "Phụ thân..." Tần Mạt chỉ có thể mặc niệm trong lòng, "Nhi tử bất hiếu..." Trung thu này, có người vui mừng, có người phiền muộn. Mà Tần Mạt, áy náy và tỉnh ngộ của nàng tất cả chỉ là tế phẩm cho thời gian, không thể bù đắp. "Chị hai, mau ra đây ăn bánh Trung thu!" Giọng Tần Vân Chí lại vang lên trong phòng khách. Nhưng vào tai Tần Mạt, lại cảm thấy mờ mờ mịt mịt, dường như đã qua mấy đời. Sắc mặt hờ hững đi vào phòng khách nhỏ, ngồi xuống ghế sô pha, sau đó tùy tay cầm lấy một cái bánh Trung thu, cũng chẳng màn là hương vị gì, bất tri bất giác cắn từng miếng nuốt vào bụng. Trên TV truyền ra bài hát《 Khi nào thì trăng sáng 》, mọi người bày biện tiệc thịnh soạn, hát vịnh xưa và nay, đoàn viên. Tần Mạt nghe nghe, dần dần lấy lại tinh thần, lại cảm thấy buồn cười: "Ngước lên nhìn thơ ca ngâm vịnh, lấy rượu hỏi trời xanh, lại không biết còn nhớ năm đó hắn đã say thế nào? Người đời sau bình luận thì hắn tự hào là đại biểu của đời trước, nhưng mấy người biết hắn đang nóng lòng?” Trung thu này, nhớ lại lúc mình phóng túng, lại nghĩ về hiện thực bây giờ, cũng biết mình phải đối diện với hiện thực trước mắt. Tần Bái Tường vẫn đảo mắt nhìn chồng tư liệu, nhíu mày lao tâm khổ tứ, Bùi Hà thì làm việc nhà, rửa chén lau nhà. "Ba," Tần Mạt nhẹ nhàng gọi Tần Bái Tường một tiếng, sau đó chuyển đến ngồi xuống bên cạnh ông, thăm dò tư liệu trong tay ông, "Ba, có gì khó khăn, nói cho con nghe một chút được không? Có thể con không hiểu, nhưng ba nói ra, có lẽ con vẫn có thể giúp ba xử lý theo con đường riêng." Tần Bái Tường nhíu mày lại một chút, một câu trách mắng đến bờ môi, lại nhìn đến Tần Mạt đầy chân thành, hóa làm cảm thá "Mạt Mạt, chuyện này không cần con quan tâm, chuyện quan trọng nhất con phải làm, chính là học hành. Chỉ cần con học tốt, ba mẹ sẽ không có phiền não." Tần Mạt vô cùng kiên quyết lắc đầu nói: "Ba, con không phải trẻ nhỏ, b