
nhất định sẽ trở về."
"Trẫn cũng nghĩ vậy, nếu Minh Nguyệt còn sống, bọn họ nhất định ngày nào đó sẽ trở về."
o0o
"Đại vương, nơi này là một trấn nhỏ ở phía Tay Nam Minh quốc." Mạc Ngôn bẩm báo với Tư Mã Phong.
"Chà, cuối cùng cũng đến nơi, hi vọng có thể tìm thấy hai người trong lời đồn." Mười năm, tưởng rằng chuyện gì qua cũng đã qua rồi, không ngờ lời đồn đại về một đôi thần tiên lại khiến người ta dấy lên hi vọng. Nếu nàng còn sống thì thật tốt.
"Thuộc hạ đã cho người dò la, có tin tức sẽ lập tức báo lại." Chuyện của Tần Minh Nguyệt, Mạc Ngôn cũng nghe qua, nhưng không hiểu vì đâu đại vương đến bây giờ vẫn chưa chịu buông tay. Mười năm, đã mười năm, ngày nào cũng như ngày nào, ngài vẫn cố chấp không buông.
"Được, chúng ta đi đây đó ngắm cảnh một lát."
"Nghe nói trấn Tây có một ngọn núi kì lạ, bốn mùa hoa nở, mát mẻ dễ chịu, rất nhiều người cất công từ xa đến thăm."
"Đi, chúng ta đi du ngoạn một phen." Tư Mã Phong đứng lên đi ra ngoài."
"Rõ."
Đến chân núi, Tư Mã Phong ngước mắt nhìn lên, ngọn núi này tuy không cao nhưng lại khiến người ta cảm thấy như chốn tiên cảnh, sương khói vấn vít.
Đặt chân lên lối đi, Tư Mã Phong hướng về phía đỉnh. Cây cỏ che rợp khắp lối nhỏ, mùi hoa dại thoang thoảng, không khí tươi mát khiến tinh thần ta sảng khoải, thật thư thái.
Chốc lát hai người đã đến đỉnh núi.
"Đại vương, người nghe xem, có tiếng ai gảy đàn." Mạc Ngôn chỉ về phía trước không xa.
"Phải, không biết là ai có nhã hứng đệm cầm trên đỉnh núi như chốn thần tiên này. Chúng ta qua đó xem thử." Tư Mã Phong đi về hướng phát ra tiếng đàn.
Trên một tảng đả lớn, có một vị cô nương thân vận bạch y, trên mặt đeo khăn che đang ngồi, trên đùi đặt một cây đàn, mười ngón tay tao nhã đệm khúc. Khi thì nàng ngẩng đầu lên nhìn nam tử che mặt, khi thì lại chuyện chú gảy lên những giai điệu tuyệt vời.
"Đại vương, người xem, người gảy đàn chính là vị cô nương che mặt kia."
Bạch y nữ tử mang khăn che, chẳng lẽ thật sự là Minh Nguyệt sao? Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp gỡ nàng, nàng cũng ngồi trên chiếu, thân vận bạch y, mặt mang sa mỏng bình thản gảy đàn.
Tư Mã Phong khẩn trương đến gần.
Nghe thấy tiếng bước chân, nam tử đang chăm chú nghe cầm khúc kia quay đầu nhìn hai người đang tiến lại gần, không khỏi sửng sốt.
Tư Mã Phong nhìn nam tử vừa quay đầu lại, tuy rằng anh ta mang khăn che, nhưng Tư Mã Phong thấy bóng dáng này vô cùng quen thuộc.
"Ngài sao lại ở đây?" Nam tử che mắt hỏi Tư Mã Phong.
"Quả nhiên là hai người?" Tư Mã Phong không che giấu được nỗi vui mừng, hết nhìn nam tử che mặt lại nhìn đến vị cô nương đang gảy đàn.
Tiếng đàn bỗng dừng lại, vị cô nương kia đứng lên đi đến bên cạnh nam tử che mặt, dịu dàng nói: "Chàng quen vị công tử này sao?"
Nam tử che mặt ôn nhu cười bảo: "Phải, là lão bằng hữu của ta."
Tư Mã Phong nhìn vị cô nương này, nào ánh mắt, nào giọng nói dịu dàng, quả là Minh Nguyệt. Nhưng sao nàng dường như không quen biết ta? "Là Minh Nguyệt sao? Ta là Tư Mã Phong."
Nữ tử hồ nghi nhìn Tư Mã Phong, "Vị công tử này, thật ngại quá, ngài biết ta sao?"
Tư Mã Phong nhìn nam tử che mặt đợi chờ một đáp án.
Nam tử che mặt nắm lấy tay cô gái, nhìn Tư Mã Phong đáp: "Sau khi nàng tỉnh lại thì bị mất trí nhớ, không còn nhớ được những chuyện trước kia. Mấy năm nay ta đưa nàng đi khắp nơi, hi vọng có thể gợi lại ký ức trong nàng."
"Mất trí nhớ?" Khó trách nàng không nhận ra ta, còn sống là tốt rồi, dù có mất trí nhớ cũng chẳng hề gì.
"Phải, có lẽ ông trời còn thương tình, mang nàng từ cõi chết trở về, đây cũng là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho ta rồi." Tư Mã Phong nhìn vị cô nương kia, trên khuôn mặt anh lộ ra vẻ hạnh phúc.
"Có thể gặp được hai người ở đây thật tốt quá. Ta chỉ đến cầu may, không ngờ chuyện đồn đại là có thật." Thấy Tần Minh Nguyệt còn sống, vui sướng không thốt nên lời.
"Ta cũng không ngờ lại gặp ngài ở đây, cũng coi như bằng hữu lâu ngày gặp lại." Anh đưa Tần Minh Nguyệt đi khắp nơi đã mười năm, đây là lần đầu tiên gặp được người quen, cảm giác này đã lâu rồi Hách Liên Vũ chưa thấy.
"Mười năm, những tưởng tất thảy đều thay đổi, không ngờ thì ra một chút cũng chẳng đổi thay, vẫn là người năm ấy, chỉ là khi ấy chúng ta còn quá trẻ, quá ấu trĩ." Tư Mã Phong cảm thán nói.
"Phải, mười năm thật như một giấc mộng, có thể ở bên Minh Nguyệt cũng là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời ta."
"Hai người không định quay về sao?"
"Có chứ, nơi ấy dù sao cũng là nhà của chúng ta, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở lại."
"Thiếp cũng muốn quay về, nói không chừng có thể sẽ nhớ lại chuyện trước kia." Tần Minh Nguyệt nhìn Hách Liên Vũ nói.
"Nếu đã vậy chi bằng chúng ta cùng nhau trở về, ta cũng định đến bái kiến hoàng đế Minh quốc, nhân tiện thăm Ngọc Cơ."
"Công chúa, nàng có khỏe không?" Hách Liên Vũ hỏi.
"Mười năm cũng đã qua, muội ấy cuối cùng cũng gỡ bỏ được khúc mắc. Yên tâm đi, muội ấy hiện tại rất hạnh phúc, lần trước ta còn nhận được thư, nói rằng nàng đã tìm được người đàn ông của đời mình."
"Vậy thì tốt quá, chuyện vui không nên trì hoãn, chúng ta mau xuất phát." Hách Liên Vũ