
ám giờ, quả nhiên là sân khấu của nhân vật chính, ở chỗ nào cũng gặp được.
“Sâm, hình như Tiểu Nhu uống say rồi, nửa đêm nửa hôm Tiểu Nhu đi một mình rất nguy hiểm, chúng ta nên
xuống xem một chút đi.” Lâm Tâm Nguyệt thấy Lương Tiểu Nhu bị người ta
trêu ghẹo rất là lo lắng, vả lại cô ấy vừa mới thất tình.
Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm cùng nhau đi xuống cầu thang bộ, tay Lâm Tâm
Nguyệt vừa mới chạm vào cánh tay Lương Tiểu Nhu, đang muốn mở miệng đã
bị Lương Tiểu Nhu hất ra, Lâm Tâm Nguyệt hụt chân, thoáng chốc đứng
không vững, kế đó ngã xuống.
"A. . ." Xong rồi!
"Tâm
Nguyệt" Thấy Lâm Tâm Nguyệt sắp ngã xuống, Cổ Trạch Sâm khẩn trương
nhanh chân bước tới, vội vã đỡ cô, đem cô ôm chặt vào trong ngực.
"Không có sao chứ?” Cổ Trạch Sâm để cho Lâm Tâm Nguyệt đứng ngay ngắn lại, quan tâm hỏi.
“Em không sao.”
Lương Tiểu Nhu nghe tiếng kinh hô của Lâm Tâm Nguyệt, xoay người thấy Cổ
Trạch Sâm đang đỡ Lâm Tâm Nguyệt, lúc này cô mới biết mình đẩy nhầm
người, có chút ngượng ngùng.
Cổ Trạch Sâm xác định Lâm Tâm Nguyệt không có việc gì, hơi chau mày nhìn Lương Tiểu Nhu đang luống cuống.
“Tiểu Nhu, sao cô lại đi một mình ở chỗ này?” Lâm Tâm Nguyệt lên tiếng phá vỡ bầu không khí bế tắc.
"Không có gì, tôi mới cùng đông nghiệp ăn tiệc liên quan xong, nên đi dạo một
chút cho tiêu cơm thôi.” Lương Tiểu Nhu cảm nhận được sự quan tâm Cổ
Trạch Sâm dành cho Lâm Tâm Nguyệt, nhìn thấy hai người thân mật như vậy
cô nhớ tới cuộc tình năm năm vừa chấm dứt của mình, khóe môi không khỏi
cười khổ, cô cũng từng vui vẻ, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình cô.
“Tiểu Nhu, có chuyện gì không vui có thể nói với tôi, đừng có đè nén ở trong
lòng.” Lâm Tâm Nguyệt đi tới kéo cánh tay của Lương Tiểu Nhu, nụ cười
khổ này không thích hợp với cô ấy.
Cổ Trạch Sâm đứng bên cạnh
cũng nhìn ra Lương Tiểu Nhu có tâm sự, anh không còn trách cứ cô không
cẩn thận nữa, đồng thời săn sóc đi theo sau các cô, để cho các cô có
không gian riêng mà tâm sự.
“Tiểu Nhu, hiện tại có thể nói với tôi được chưa.”
Lâm Tâm Nguyệt nghe Lương Tiểu Nhu từng chút về cuộc tình năm năm của cô
ấy, đưa tay cầm tay Lương Tiểu Nhu, trong lòng vì sự kiên cường của cô
ấy mà đau lòng.
Cô gái trước mắt mang rất nhiều trách nhiệm, không muốn người nhà lo lắng, chuyện gì cũng khiêng hết lên vai.
Trên tay ấm áp, khiến Lương Tiểu Nhu cảm nhận được sự quan tâm của Lâm Tâm
Nguyệt cũng khiến cho Lương Tiểu Nhu nhớ kỹ thời khắc này, còn Cổ Trạch
Sâm cũng bắt đầu ‘Lý luận quả quýt’ cùng với Lâm Tâm Nguyệt phu xướng
phụ tùy khuyên nhủ Lương Tiểu Nhu.
Lâm Tâm Nguyệt quan tâm, Cổ
Trạch Sâm khuyên răn, khiến Lương Tiểu Nhu quyết định đem nhẫn của bạn
trai tặng ném vào thùng rác, bắt đầu lại một lần nữa.
Nhìn bóng lưng kiên cường của Lương Tiểu Nhu, Lâm Tâm Nguyệt biết madam Lương hăng hái đã trở về.
Nhưng cô không biết lần này cô vươn tay ra giúp đỡ đã làm cho Lương Tiểu Nhu đồng ý coi cô là người bạn quan trọng.
Mười ngón tay của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đan vào nhau, cô dựa vào
lòng Cổ Trạch Sâm, nghiêng đầu nhìn qua: “Xem ra em tìm được quả quýt
tốt rồi.”
Nắm chặt tay cô, Cổ Trạch Sâm cười càng ấm áp. Về tới nhà không bao lâu thì điện thoại của Lâm Tâm Nguyệt vang lên nhạc chuông quen thuộc.
“Alo.”
“Tâm Nguyệt, là chị, Phái Phái đây.”
"Chị Phái Phái, em rất nhớ chị nha, còn tưởng chị bận rộn quá quên cô em này rồi chứ!” Trước mặt người nhà, Lâm Tâm Nguyệt không hề giữ hình tượng
tha hồ mà làm nũng, bởi vì người nhà sẽ bao dung và nuông chiều cô.
“Em đó, lớn đầu rồi còn làm nũng như con nít, không biết xấu hổ nha!”
“Không có đâu, người khác cầu em cũng chả thèm làm nũng nữa là.” Vì chị là người thân của cô, nên cô mới mè nheo như vậy á.
“Sao không đi tìm bạn trai của em mà làm nũng đi.” Lâm Tâm Nguyệt vừa nghe
tới hai chữ ‘bạn trai’, thân thể cô liền cứng đờ, tay khẽ run một cái,
làm sao chị biết được, chẳng lẽ anh hai cũng biết rồi…
“Chị, cái đó…”
“Yên tâm đi, anh Nhã Nguyệt còn chưa có biết, thôi, không nói đùa với em
nữa, chị đã xin qua Bệnh viện Hong Kong để phục vụ người già, công văn
đã được duyệt, cho nên điện thoại báo với em một tiếng.”
“Anh rể
đâu, anh ấy cũng về chung với chị à?” Không ngờ cô thay đổi được số mệnh của Lâm Phái Phái, nhưng nội dung trong phim vẫn không thay đổi.
“Trong khoảng thời gian này, anh rể của em rất là bận, không thể về cùng chị được.”
“Vậy à? Khi nào chị về? Em và Đinh Đinh đi đón chị.”
“Ừ, sáng sớm ngày mai, vậy nhé, em ngủ sớm đi, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Lâm Tâm Nguyệt bỏ điện thoại xuống, ánh mắt âm u lườm Lâm Đinh Đinh đang muốn chạy trốn.
"Lâm, Đinh, Đinh "
Lâm Đinh Đinh vốn nghe Lâm Tâm Nguyệt gọi chị Phái Phái, thầm kêu không ổn, đang muốn lẻn trốn, không ngờ là vẫn bị Lâm Tâm Nguyệt tóm được.
“Chị…” Lâm Đinh Đinh cười khan.
“Ừ, trước kia là ai thề sống chết cam đoan sẽ không tiết lộ bí mật, hửm?”
Lâm Tâm Nguyệt vòng hai tay trước ngực, nhíu mày suy nghĩ, miệng cười
như hoa bách hợp nở.
Oa… Chị cười thật đáng sợ! Mồ hôi lạnh xẹt qua đáy lòng Lâm Đinh Đinh.
Con ngươi linh động c