
dường như anh đã cho cô mấy ngày rồi, sáng mai có nên
thương lượng với nha đầu một chút hay không, rút ngắn thời gian thích
ứng thật thỏa đáng, nếu không, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Chu Tự Hoành phát hiện mình thật ra cũng là Phàm Phu Tục Tử. Những
khảo nghiệm lực khống chế cực hạn, anh có thể nhẹ nhàng xông qua. Nhưng
đối mặt với cô dâu nhỏ của anh, cả lý trí cơ bản nhất cũng thiếu chút
nữa thất bại trong gang tấc. Chủ yếu là trong lòng anh biết, nha đầu này là vợ danh chánh ngôn thuận của anh, lại ngủ trên giường anh, trong
lòng anh, dù anh có thể nhịn, người anh em của anh cũng không nhịn được. Nếu như người anh em của anh có thể nhịn được, anh lại thật sự không
phải là đàn ông.
Lúc Hựu An tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Thời gian dậy mỗi
ngày đều do thói quen, do quy luật của đồng hồ sinh học tự nhiên trong
người. Tỉnh lại mới nhớ tới, chiều hôm qua, lãnh đạo trong bệnh viện gọi điện thoại cho cô, nói duyệt thời gian nghỉ kết hôn cho cô là bắt đầu
từ hôm nay. Cô có thể danh chánh ngôn thuận ngủ nướng.
Chuyện này vừa nghĩ xong, Hựu An mới chậm rãi nhớ lại, dường như ngày hôm qua mình ngủ thiếp trong ngực chú Chu. Cô xoay người ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía một vòng, nơi này là nhà hôm qua cô mới chuyển vào. Không biết Chu Tự Hoành đi đâu, nhưng trong phòng ngủ vẫn lưu lại hương vị
của anh, hương vị mang tính xâm lược giống như Chu Tự Hoành, khiến người ta muốn xem nhẹ cũng không thể.
Hựu An cúi đầu nhìn mình, thét lên một tiếng. Trên người cô chỉ mặc
áo ngực đáng yêu cùng quần lót tứ giác. Ngực nha! Bả vai nha! Bắp đùi
nha, đều lộ ra ngoài. Vừa nghĩ tới tình cảnh Chu Tự Hoành giúp cô cởi
quần áo, Hựu An đã cảm thấy cả người nóng hầm hập, cô thật không muốn
sống! Huống chi tư thế ngủ của cô, a......
Chu Tự Hoành đẩy cửa phòng ngủ liền nhìn thấy tiểu nha đầu ngồi ở
trên giường. Anh vừa tiến đến, tiểu nha đầu vèo một cái liền đem chăn ôm trước ngực, mở to hai mắt nhìn chằm chằm anh, bộ dáng kia muốn đáng yêu bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Rõ ràng Chu Tự Hoành mới vừa chạy bộ về, mồ hôi đem cái áo trên lưng
rộng của anh thấm ướt, dính sát trên người. Hựu An có thể nhìn thấy rõ
ràng đường cong bắp thịt căng đầy dẻo dai trước ngực anh. Lúc này Chu Tự Hoành tựa như một con báo mạnh mẽ duyên dáng, cả người tràn đầy vẻ nam
tính mạnh mẽ.
"Xem ra, vợ anh rất hài lòng với vóc người của anh!" Lúc này Hựu An
mới phát hiện mình nhìn anh chằm chằm thật lâu. Khuôn mặt nhỏ đỏ lên,
giấu đầu hở đuôi cúi xuống.
Chu Tự Hoành không khỏi khẽ cười một tiếng, đi tới, đem rèm cửa sổ
sát đất kéo ra. Ánh mặt trời ngày xuân tràn vào, trong nháy mắt phủ kín
cả căn phòng. Chu Tự Hoành vỗ vỗ cái trán của cô: "Vợ rời giường đi! Mẹ
chồng em đã gọi hai cú điện thoại thúc giục, hôm nay phải đi thử lễ
phục......"
Mặc dù nhiều quá trình trong hôn lễ đều do mẹ chồng Hựu An ôm lấy,
nhưng cũng cần Hựu An và Chu Tự Hoành phối hợp làm những chuyện rất vụn
vặt như thử lễ phục, chọn đồ trang sức, viết thiếp mời...... Hựu An và
Chu Tự Hoành nhất trí hi vọng hôn lễ đơn giản, nhưng Chu gia cưới con
dâu, sao có thể làm đơn giản?! Hơn nữa còn liên quan đến Giang gia, mặc
dù Hựu An không muốn, nhưng dù sao mẹ của cô cũng đã gả cho Giang Thành.
Buổi trưa Chu Tự Hoành nhận điện thoại, nói trong bộ đội có nhiệm vụ
khẩn cấp cần anh trở về xử lý một chút, nếu như buổi tối hôm nay không
về kịp, sáng sớm ngày mai sẽ trực tiếp đến lễ đường. Anh sờ sờ đầu Hựu
An, nhỏ giọng nói: "Ngoan......" Hựu An cứ như vậy giương mắt nhìn anh
đi, trong lòng tự nhiên dâng lên một cỗ không nở. Giống như đã thành
thói quen, cô muốn Chu Tự Hoành luôn bên cạnh mình.
Chu phu nhân nhìn bộ dạng hai người lưu luyến không rời, không khỏi
lắc đầu bật cười. Rốt cuộc thì thanh niên, lại vừa kết hôn, mặc dù tính
tình con trai cứng rắn, nhưng gặp cô dâu nhỏ
cũng mềm đi không ít. Người xưa có câu, nước chát điểm đậu hũ vỏ
quýt dày có móng tay nhọn, đừng thấy Hựu An nhỏ nhắn xinh xắn, cô có thể bắt được Chu Tự Hoành.
Thấy mọi việc trong hôn lễ cũng đã gần xong, lại có thư ký của ông
Chu giúp một tay, cũng không có gì quá cần đến Hựu An, cả ngày giày vò
tiểu nha đầu cũng không tốt. Chu phu nhân thích thú vỗ vỗ tay của cô
nói: "Việc còn lại cứ giao cho mẹ, để mẹ bảo tiểu Lưu đưa con về, ngủ
thật ngon để dưỡng nhan, ngày mai làm cô dâu thật xinh đẹp."
Hựu An có mấy phần nhăn nhó, nhưng mà vẫn nhỏ giọng nói một câu: "Cám ơn mẹ......"
Tiểu Lưu là tài xế của ba chồng cô, ra khỏi đại viện, cô nói với tiểu Lưu địa chỉ của Giai Kỳ. Đến dưới khu nhà, Hựu An mới vừa xuống xe,
liền gặp Giai Kỳ xách theo túi lớn túi nhỏ.
Công việc của Giai Kỳ rất vất vả, có lúc bận rộn mấy ngày mấy đêm
không thấy người, nhưng cũng có chỗ tốt, nếu rảnh rỗi bất kể có là ngày
nghỉ hay không cũng có thể nghỉ ngơi.
Hựu An xách giùm cô một túi, mở ra xem, là một chút thức ăn nhanh, có thực phẩm cho lò vi ba cùng mỳ ăn liền, còn có mấy túi lớn sủi cảo và
thịt viên đông lạnh.
Hựu An nói: "Bạn mua nhiều như vậy làm gì? Cả đời cũng ăn không hết?" Giai Kỳ kh