
ghĩ tới Nhã Ngưng kia?
Những lời này của bọn họ, Hoàng Phủ Thần Phong đều nghe thấy. Ngưng Nhi của hắn
và con trai nhỏ đang cùng nói xấu hắn.
“Bảo bối, người đàn ông thối kia đã ngủ rồi, chúng ta không cần làm ầm ĩ hắn,
bây giờ chúng ta đi thăm anh trai được không?”
“Được! Chúng ta đi thôi.”
Bọn họ vừa đi, Hoàng Phủ Thần Phong liền từ trong chăn chui ra. Hoàng Phủ Thần
Phong cảm thán nói: “Ai, nhớ ngày đó, năm năm trước, mình được Ngưng Nhi sủng
ái như vậy, nhưng bây giờ, ngay cả liếc cũng không thèm liếc một cái.”
Chỉ Ngưng và Cheney đứng trước phòng hồi sức quan sát
qua lớp kính thủy tinh, bởi vì Cheney không đủ cao, cho nên Chỉ Ngưng ôm hắn
lên. Sắc mặt Ivan không tốt, lẳng lặng nhắm mắt lại, trên tay còn có kim đâm
vào.
Chỉ Ngưng đau lòng nhìn con trai lớn, cô hi vọng mình có thể thay con trai bị
bệnh biết bao, thay con trai chịu đau đớn, nó mới năm tuổi! Nhỏ tuổi như vậy đã
phải chịu đựng loại thống khổ này.
“Mẹ, mẹ đừng khóc, Ivan sẽ không có chuyện gì, người đàn ông thối kia đã hiến
tủy cho Ivan rồi, chờ anh ấy tỉnh lại chúng ta sẽ gọi điện cho anh ấy.” Cheney
lau nước mắt cho Chỉ Ngưng, an ủi cô.
“Ừ, mẹ không khóc, chúng ta trở về đi! Ngày mai lại đến thăm anh trai.”
Chỉ Ngưng để Cheney xuống, dắt tay con trai trở về, chuẩn bị gọi Hoàng Phủ
Thần Phong ăn tối, vừa rồi hắn còn chưa ăn!
“Hoàng Phủ Thần Phong, mau ăn tối.” Chỉ Ngưng vỗ vỗ tay Hoàng Phủ Thần Phong,
nhưng Hoàng Phủ Thần Phong không để ý đến cô, tiếp tục giả vờ ngủ.
“Hôm nay anh rốt cuộc làm sao vậy? Rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì nữa? Chỉ Ngưng
thở phì phì ngồi trên mặt ghế.
“Anh không muốn ăn.” Hoàng Phủ Thần Phong lạnh lùng phun ra bốn chữ này.
“Anh đến chết có ăn hay không?”
“Không ăn.”
Chỉ Ngưng cảm thấy Hoàng Phủ Thần Phong hôm nay là lạ, nhưng không biết kì lạ ở
chỗ nào, “Quên đi, anh đã không ăn, chúng ta đây đi về trước, ngày mai tôi sẽ
gọi chị Lý đưa cơm tới cho anh ăn.” Chỉ Ngưng đóng hộp cơm lại để ở một bên,
“Cơm đặt ở bên cạnh, lát nữa đói bụng gọi y tác đưa cho anh là được.”
“Người đàn ông thối, chúng ta đi đây! Bye bye!” Cheney từ từ vẫy bàn tay nhỏ
bé về phía Hoàng Phủ Thần Phong.
Hoàng Phủ Thần Phong liếc nhìn Chỉ Ngưng và nhi tử, lại lần nữa nằm xuống,
trong lòng của hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung: hiện tại, ngay cả mình không ăn
cơm Ngưng Nhi cũng không quản, Ngưng Nhi thật sự không quan tâm tới mình sao?
“Bảo bối, ngày mai chúng ta không tới thăm Hoàng Phủ Thần Phong được không?”
“Tại sao? Con cảm thấy nghe người đàn ông thối kia nói chuyện phiếm rất vui.”
“Phải không? Trước con không phải rất chán ghét hắn sao?”
“Kỳ thật bây giờ còn một chút! Ai kêu người đàn ông thối trước kia hại mẹ
thương tâm? Con đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho ông ta như vậy!”
“Được rồi, chúng ta không nói những chuyện này nữa. Bảo bối, bây giờ còn sớm,
mẹ dẫn con đi chợ đêm Sĩ Lâm chơi được không?” Hiện tại, Chỉ Ngưng không muốn
nhớ đến những chuyện trước đây.
“Dạ được! Con rất muốn đi chơi, mẹ, con thật yêu mẹ a!”
“Mẹ không thương con và Ivan thì thương ai đây?” Chỉ Ngưng nhéo nhéo khuôn mặt
con trai.
Tại chợ đêm, Chỉ Ngưng cho con trai ăn các loạt quà vặt, chơi các loại trò
chơi. Thời điểm đi qua cửa hàng thú cưng, Cheney muốn đi vào xem một chút. Vừa
nhìn, không được rồi, thấy cái gì đáng yêu cũng muốn mua.
“Mẹ, chúng ta mua một cái con mèo nhỏ được không? Thật đáng yêu a!” Cheney bắt
một con mèo Ba Tư màu trắng ôm vào ngực.
“Nhưng bảo bối, chúng ta bây giờ đang ở khách sạn, không thể nuôi mèo nhỏ
được.”
“Ách” đúng rồi, chúng ta có thể đem con mèo nhỏ nuôi ở nhà người đàn ông thối!”
“Như vậy được sao?”
“Cái này có cái gì không được? Vừa vặn, chúng ta làm phiền chết ông ta.” Người
đàn ông thối, thực xin lỗi, tôi thật sự yêu mấy con vật nhỏ này quá rồi, cho
nên đành hi sinh ông vậy.
“Tốt, như vậy như không tồi, nhưng liệu hắn có tức giận hay không?” Trong ấn
tượng của Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần Phong hình như không thích thú cưng.
“Không có việc gì! Trước đem đến nhà ông ta nuôi rồi nói sau.” Cheney đã không
nghĩ được nhiều như vậy.
Cuối cùng, Chỉ Ngưng mua tổng cộng hai con chó, một con chó chăn cừu của Đức,
một con chó lông cừu, một con mèo Ba Tư, mua cả sữa tắm, thức ăn, xích, lược
chuyên dụng, quần áo, đệm nằm, chuồng... cho chó và mèo. Chỉ là, quần áo cho
chó mua đến hơn mười bộ.
“Bảo bối, chúng ta có phải đã mua hơi nhiều không?” Chỉ Ngưng nhìn một đống đồ
nói.
“Không đâu! Mẹ, chúng ta mau đi trở về a!” Cheney ôm con chó lông xù màu
trắng.
“Lát nữa mẹ sẽ nói với quản lý khách sạn một chút, để cho chúng ở lại khách sạn
một đêm, ngày mai chúng ta sẽ đi hỏi Hoàng Phủ Thần Phong xem có thể để bọn
chúng ở nhà hắn không.”
“Vâng, người đàn ông thối nhất định sẽ đồng ý.”
-------------LOVE------------
Trên đường đi, chỉ đọng lại ôm mèo Ba Tư, tay dắt chó chăn cừu, Cheney thì ôm
con chó lông xù. Đến khách sạn, mọi người đều nhìn hai mẹ con bọn họ. Chỉ Ngưng
gọi quản lý tới, “Quản lí, có thể cho chúng ở tạm đây một đêm được không, ngày
mai, tôi sẽ đ