
, hắn thật không nỡ rời Hà
Phi. Tình cảm của hắn với nàng là nghiêm túc, đáng tiếc Hà Phi luôn hi
vọng sau khi kết hôn mới thân mật, hắn đường đường một gã đàn ông khỏe
mạnh, đương nhiên đành phải tìm một chỗ khác để phát tiết.
Từ
Thiếu Khâm ở sân bay chia tay người nhà, Ôn Hà Phi phải đi làm, không
tới tiễn đưa. Mang theo lòng luyến tiếc với Hà Phi, dưới trời đông rét
mướt, hắn một mình bay điSan Francisco xa xôi.
Ở công ty, Ôn Hà Phi đứng trước cửa kính mờ sương, cảnh sắc xám xịt làm cho nàng thấy không rõ lắm màu trời.
Nàng thở dài, thời gian này tâm tình buồn bực, cũng giống như hôm nay sắc
trời âm u. Nàng nhìn xa xa phía chân trời, Thiếu Khâm hẳn là đã lên máy
bay đi? Nàng nhớ tới buổi sáng lúc Úy Nhân Nhân thấy chiếc nhẫn kim
cương trên ngón áp út của nàng thì đã hét ầm lên ——
“Này! Em làm cái trò gì vậy?” Nàng bắt lấy bàn tay Hà Phi đeo nhẫn nhìn chằm chằm. “Thực tính gả cho cậu ta?”
Hà Phi nhún nhún vai. “Anh ấy đi du học, hi vọng em chờ anh ấy trở về, cho nên. . . . . . Á!” Úy Nhân Nhân nhưng lại ra sức muốn tháo nhẫn của
nàng ra, dọa đến Hà Phi thét chói tai, vội vã rụt tay về.
“Cởi ra, mau cởi ra!”
“Làm gì chứ!” Hà Phi cản lại Nhân Nhân. “Vì sao phải cởi ra?”
“Ngốc thế!” Nhân Nhân trỏ trán Hà Phi. “Đồ đầu heo, không có chuyện gì sao
lại đeo nhẫn. Không nơi nơi công bố với người thì em sẽ chết chắc?” Ngu, sao phải cắt chính mình đường lui?
Hà Phi nghe xong nhíu chặt
mày. “Em có chết rồi, chờ anh ấy đến, bọn em sẽ kết hôn.” Nàng giống như trần thuật sự thật, trên mặt không hề có biểu tình hưng phấn, ánh mắt
có chút bất đắc dĩ.
Nhân Nhân nhức đầu, vỗ vỗ cái trán. “Ai da!
Em đứa ngốc này. Em có hiểu đối với chính mình tốt một chút hay không
a?” Nàng dạy bảo Hà Phi. “Em còn trẻ, trên đời đàn ông còn đầy, làm sao
lại cứ khăng khăng Từ Thiếu Khâm, nhỡ đâu có người rất tốt thì sao? Có
người càng thích hợp thì sao? Chị đã nghe em kể về cái cậu Từ Thiếu Khâm ấy rồi, chị cảm thấy cậu ta một chút cũng không tốt.” Nàng lay lay cánh tay Hà Phi đeo nhẫn. “Em đeo chiếc nhẫn kia chạy rong khắp nơi, ai còn
dám theo đuổi em hả? Đàn ông thích em đều bị cái nhẫn này dọa chạy!”
“Chị nói vớ vẩn gì thế, lại không có người thích em.” Hà Phi nhíu mày.
Nhân Nhân nhịn không được đối nàng rít gào. “Ai nói không có, Lương Chấn Y kia kìa!”
Hà Phi kinh ngạc. “A? Cùng anh ấy có liên quan gì?” Nàng không rõ.
Úy Nhân Nhân lườm nàng. “Đương nhiên là có liên quan, liên quan rất lớn.
Em không cảm giác thấy sao, tổng giám đốc thích em a!” Hai tên trì độn
này! Úy Nhân Nhân dứt khoát hảo tâm giúp bọn hắn một phen. Nàng nhìn như thế nào cũng cảm thấy hai người này tuyệt phối, không ở cùng nhau rất
đáng tiếc.
Không nghĩ tới lời của nàng cũng không thể khiến Hà
Phi thông suốt. “Chị. . . . . . Chị không nhầm chứ?” Hà Phi chỉ ngốc hề
hề nói câu này, cũng không cho là thật. “Làm sao có thể, anh ấy chưa nói thích em a?!”
Úy Nhân Nhân mắt trợn trắng, nhịn không được rống
nàng: “Anh ấy có thể nói như thế nào? Cả công ty người nào không biết em Ôn Hà Phi có bạn trai yêu nhau đã năm năm, em muốn anh ấy nói như thế
nào? Tổng giám đốc cũng không phải là mấy thằng nhóc choai choai mới lớn đi chơi cái trò cướp bạn gái người ta. Không nắm chắc mười phần, chị
xem anh ấy cũng không dám tùy tiện hành động.” Úy Nhân Nhân thở dài.
“Giờ thì hay rồi, em nếu đeo cái nhẫn chết tiệt này, cùng anh ấy liền
thật sự không có khả năng!”
Nước mưa đánh lên cửa sổ, trên cửa kính mơ hồ phản chiếu ảnh Hà Phi ngẩn người.
Chuông tan tầm vang lên, Hà Phi thở dài, cùng mọi người vào thang máy xuống
lầu, đi ra khỏi cao ốc. Nàng đứng lặng trước sảnh, mưa rất lớn, trên
đường bọt nước bắn tung tóe. Nàng muốn sang bên đường đi xe buýt, lại bị trận mưa rào này cản lại đường đi. Hà Phi co vai, cân nhắc có muốn đội
mưa chạy qua đường không.
Một chiếc xe Benz màu đen bỗng nhiên
đứng ở trước đường, cửa kính xe kéo xuống, vừa nhìn thấy mặt, Hà Phi
hoảng hốt đem tay trái để đằng sau lưng, giấu đi chiếc nhẫn.
Bên trong xe Lương Chấn Y ra hiệu đi lên xe, lại chỉa chỉa bầu trời đang mưa.
Hà Phi không yên chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, bỗng nhiên cảm
thấy chính mình giấu đi tay trái thực buồn cười. Hà Phi, mày làm cái trò gì vậy? Nàng thở dài, đem tay trái duỗi trở về. Nhìn Lương Chấn Y, nàng lắc đầu cự tuyệt ý tốt của hắn. Bỗng nhiên thật chán ghét chính mình
như vậy, chán ghét bị hắn đảo loạn tâm. Thiếu Khâm vừa mới đi, nàng ngay lúc này lại vì Lương chấn y mà bị mê hoặc, từ đáy lòng nàng dâng lên
cảm giác tội lỗi.
Thấy Hà Phi lắc đầu cự tuyệt, Lương Chấn Y đáy
lòng giấu không được một trận thất vọng. Thật sâu nhìn nàng đứng sau màn mưa, xoay người cầm lấy ô, mở cửa xe, bung ô, chạy tới.
Hắn đem ô đưa tới tay Hà Phi, vì thế nhìn thấy trên ngón áp út của nàng một chiếc nhẫn kim cương. Hắn mắt tối lại, như không có việc gì nhét ô vào trong
tay Hà Phi, sau đó nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, nhìn nàng ánh mắt đạm đạm kinh hoảng. Hắn mỉm cười với nàng, trong lòng khổ đắng tràn ra
khắp tâm can, nhưng hắn chỉ cười nhạt m