
ng lại không biết mà dùng. . . . . .” Hắn bực tức đầy bụng.
Những lời này Hà Phi đã nghe
đến mòn cả tai. “Oh.” Nàng nhún nhún vai. Kẻ có tiền muốn làm gì thì
làm, nói đi du học cứ dễ như là muốn đi đường vậy. Nàng ngượng ngùng
khêu bên gò má tinh tế. “Vậy chúng ta chẳng phải là rất khó gặp nhau?”
Đã cùng nhau vượt qua nhiều lắm năm tháng, Hà Phi không khỏi có chút
phiền muộn. “Không thể học ở Đài Loan sao?”
“Hà Phi, anh thật
luyến tiếc em.” Thiếu Khâm bao lấy tay nàng thâm tình chân thành nói.
“Chúng ta cùng một chỗ đã lâu như vậy. . . . . .” Hà Phi ngẩng mặt, một
đôi trong suốt thủy mâu nhìn lại Thiếu Khâm.
“Vậy không cần ra nước ngoài a!” Nàng chớp mắt mấy cái, trong chớp mắt Thiếu Khâm hồn phách đều bay.
Hà Phi là trong sáng động lòng người như vậy! Trời biết lúc trước theo
đuổi nàng theo thật vất vả, dây dưa thật lâu, nhưng ngoại trừ cầm tay
ra, muốn tiến thêm một bước luôn là không thể thực hiện được. Thiếu Khâm đương nhiên không chịu buông tha cho, nàng càng là dè dặt, hắn càng cảm thấy thách thức, từ đáy lòng cảm thấy nàng càng thêm đáng quý, cùng
chơi đùa nữ nhân bất đồng, hắn đối Hà Phi nhưng là thật lòng đến cực
điểm.
Hắn nắm chặt tay nàng. “Anh đã nghĩ đến biện pháp giải
quyết. Em nghỉ việc, cùng anh đi du học, sau khi quay về Đài Loan chúng
ta mở một nhà hàng to, em làm bà chủ. Chắc chắn kiếm được rất nhiều
tiền! Học phí của em anh sẽ nhờ bố anh!” Hắn thoải mái nói, Hà Phi lại
bị dọa. Mắt trừng lớn, rút nhanh tay về.
“A?” Có lầm hay không?
“Nghỉ việc? Em thật vất vả mới lên làm thiết kế viên, không được, không
được, không được!” Nàng vội vàng lắc đầu.
“Biết ngay là em sẽ nói như vậy!” Thiếu Khâm cầm lấy dao nĩa, cúi đầu dùng cơm, vừa hướng nàng
giảng lấy đại nghĩa. “Phi à, dù sao chúng ta cuối cùng cũng muốn kết
hôn, đến lúc đó em cũng phải nghỉ việc để anh nuôi, có gì khác đâu, sao
phải liều mạng vất vả chứ?”
Hà Phi nghe mà ù ù cạc cạc, truy vấn hắn: “Vì sao kết hôn sẽ nghỉ việc?”
“Bố mẹ anh sẽ không thích em đi làm, anh cũng luyến tiếc em đi làm.”
Hà Phi nghe xong càng hoang mang, nàng nhíu chặt mi hỏi hắn: “Em đi làm có thể kiếm tiền, bố mẹ anh sao lại không thích? Em đi làm lại rất vui,
anh luyến tiếc cái gì?” Nàng thẳng thắn hỏi.
Từ Thiếu Khâm nghe
được nhíu mày, Hà Phi suy nghĩ có khi chính là xoay chuyển không được.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, còn thật sự nghiêm túc nói:
“Sau khi kết hôn sẽ có con, em không ở nhà chăm con, chẳng lẽ còn xuất
đầu lộ diện bên ngoài sao? Anh nói luyến tiếc, chính là luyến tiếc em ở
bên ngoài làm việc phải xem sắc mặt người. Nhà của anh lại không thiếu
chút tiền em kiếm được ấy, công việc kia của em hở ra là lại tăng ca
thức đêm, anh xem em càng sớm từ chức càng tốt! Theo anh đi du học, vừa
thêm tri thức lại vừa thoải mái tự tại, anh còn trả tiền giúp em, cũng
không có người nào yêu em như anh . . . . . .” Hắn một hơi nói xong, nói đến dõng dạc, hiên ngang lẫm liệt, cứ như Hà Phi không quỳ xuống cảm
động đến rơi nước mắt thì thật có lỗi với hắn.
Ai ngờ nói ra một
phen này, Ôn Hà Phi chẳng những không có cảm động, ngược lại sững sờ ở
trước bàn, vẻ mặt không hiểu trợn mắt nhìn khuôn mặt gầy của bạn trai.
Là đèn sáng quá sao? Tại sao khuôn mặt của hắn bỗng nhiên lại chói mắt
như vậy?! Lời nói của hắn thờ ơ dửng dưng, nghe vào tai nàng từng chữ
từng chữ như dao đâm. Hà Phi mắt gợn sóng, trong mắt nổi lên lửa giận
cuồn cuộn. Công việc nàng nhiệt tình yêu thích hóa ra trong mắt hắn là
một phân bé nhỏ không đáng kể, mà của nàng nhiệt huyết, hắn xem ra là cỡ nào buồn cười.
Hà Phi nắm chặt dĩa ăn trong tay, bình tĩnh nhìn
lại hắn, gằn từng tiếng nói vang lên hữu lực. “Em chưa từng tính kết hôn liền nghỉ việc, hơn nữa ——”
“Em tốt nhất nhanh chút làm visa ——” hắn ngắt lời nàng. “Nếu chậm, sẽ không kịp cùng anh ra nước ngoài. . . . . .”
Loại thái độ thích ngắt lời người khác này của hắn thực làm Hà Phi nổi giận, nàng hơi lộ vẻ không kiên nhẫn, sắc mặt càng khó xem. “Em làm sao có
thể yên tâm để bà ngoại một mình ở Đài Loan, em ——”
“Vậy em cứ
yên tâm anh một mình ở nước ngoài?” Lại một lần nữa ngắt lời nói, không
biết Hà Phi đã vốn tức giận, lại còn đổ thêm dầu vào lửa. Hắn to tiếng.
“Anh là bạn trai của em a!” Hắn là con một được người nhà sủng ái yêu
chiều, chịu không nổi nhất là cảm giác bị người bỏ qua, hắn nghĩ phản
bác là đương nhiên, lại không biết nghe vào tai Hà Phi lại thấy hắn ích
kỷ đến cỡ nào.
Hà Phi mặt rét lạnh, trừng mắt hắn. Tốt lắm, lần
thứ hai hắn lại ngắt lời nàng. Hà Phi nheo mắt, mắt hạnh bốc hỏa, nghiến răng nói: “Từ Thiếu Khâm, đây là hai chuyện khác nhau.” Người khác có
thể không rõ tình cảm nàng cùng bà ngoại, nhưng hắn. . . . . . Hắn có
thể nào không hiểu, đó là người thân duy nhất nàng còn trên đời a!
Từ Thiếu Khâm sắc mặt u ám, nóng nảy phát cáu, hầm hầm ném dao nĩa: “Chẳng lẽ em không sợ anh thay lòng đổi dạ?” Thật là kỳ quái a, nữ nhân bình
thường nghe thấy bạn trai muốn ra xuất ngoại, không đều quýnh lên khóc
lóc luyến tiếc sao? Hắn trừng mắt nhìn Hà Phi vì t