
thuần hỏi.
Bỗng nhiên cô nhớ tới, khi tâm trạng của cha vui vẻ cũng hái hoa tặng cho
Duy Duy, suy nghĩ đến đó thôi cũng làm cô cảm thấy buồn bã. Nhưng Duy
Duy phải thật kiên cường, không muốn chịu nhục.
“Đúng vậy! Tôi muốn tặng hoa cho cậu.” Anh gật đầu, trên môi nở nụ cười nhạt như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó đang xảy đến.
“Nhưng những bông hoa đó xa xôi như sao trên trời…”
“Không sao cả, để em đi hái xuống.” Duy Duy vỗ ngực tự tin nói.
Trước khi cô chưa gặp được một con ‘Gấu lớn’, cô có thể làm một con ‘King Kong’ bên cạnh chị Tiểu Thỏ.
“Tốt quá.” Nụ cười tươi đã trở lại trên gương mặt anh.
Duy Duy vừa huýt sáo vừa chạy về phía gốc cây to có hoa vàng ấy. Nhưng làm
sao bây giờ? Cô nhìn gốc cây chán nản, thân của nó thẳng tắp, cho dù cô
là một con khỉ nhỏ cũng khó có thể mà leo lên được.
“Bên cạnh có cái thang kìa.” Vẫn ngồi bất động phía sau, anh có lòng tốt
Mắt Duy Duy sáng lên, chị Tiểu Thỏ thật quá thông minh! Thế là cô ra sức
leo lên chiếc thang, với tới những đóa hoa màu vàng ra sức hái xuống.
Những đóa hoa màu vàng lắc lư trong gió, kiên cường không dễ dàng để cô
ngắt đi…
“Ong…”
“Ong… ong.”
“Ong… ong… ong.”
Một đóm nhỏ màu đen bay ra, sau đó hai, ba, bốn… Duy Duy sững sờ chôn chân
tại chỗ. Không thấy nơi đó có cái gì, nhưng cô nhìn rõ ẩn giữa những
khóm hoa màu vàng là một hình thoi lung lay như sắp đổ…
Vừa rồi
cô đã đánh trúng cái gì… ‘Bụp’ một tiếng, chiếc hình thoi rơi xuống dưới chân cô, sau đó một khối ‘vật thể’ không xác định đông nghịt dũng mãnh
bay ra…
“Trời ơi! Ong mật.” Duy Duy kêu lên thảm thiết.
Cô vừa xoay người chạy như điên về phía chị Tiểu Thỏ vừa hét lên:
“Chị Tiểu Thỏ ơi! Cứu em với.” Vậy mà cánh cửa vẫn khóa chặt im ỉm, ngay cả cửa sổ cũng đóng kín mít.
Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi!
Anh nhàn nhã nằm trên giường, trong ngực rất thoải mái. Một bên tiếp tục đọc sách, một bên lắc đầu nở nụ cười thú vị.
Thật là một cô bé đáng thương, anh có nói cho cô biết chưa nhỉ? Một người
bạn học cùng lớp dám coi anh là con gái, đã bị anh biến thành mặt người
ta sưng như một con heo… Lòng thù hận của anh rất sâu, rất nặng.
Từ sau khi phát bệnh, điều duy nhất anh ham thích đó là đem sự khổ sở trút lên người những kẻ ngớ ngẩn.
~*~
[1'> Tunisia: một nước cộng hòa ở Châu Tết trung thu là ngày gia đình đoàn tụ sum vầy.
Bởi vì ngày tết nên anh phải lộ hiện, nhưng toàn bộ quá trình từ đầu đến
cuối, anh chỉ im lặng cúi đầu ăn bữa cơm của mình. Cứ như thế làm bầu
không khí càng thêm căng thẳng khó chịu.
Trên bàn có rất nhiều
thức ăn, toàn bộ đều làm theo chế độ dinh dưỡng của anh. Ngồi đối diện
là người phụ nữ cứ ăn một miếng thì cố che đậy cẩn thận sự khó nuốt của
mình. Ngược lại, bàn tay người đàn ông luôn không rời điếu thuốc, vì
muốn con trai thoải mái mà vài tiếng đồng hồ đã không hút thuốc, chỉ yên lặng nhìn con ăn cơm.
“Có vừa miệng con không?” Cha hỏi anh.
Chế độ dùng thức phẩm nhẹ sẽ không tạo ra những chất làm cơ thể khó chịu.
Đây là cách mà ông và người vợ qua đời từ nhỏ đã yêu cầu con trai sử
dụng.
Cha là một người đàn ông đẹp trai, từng cử chỉ nhỏ thôi
cũng tràn ngập phong độ cao quý. Mà diện mạo của anh lại giống mẹ, khuôn mặt tuấn tú làm người ta say mê nhưng quá mức gầy yếu.
“Cũng được.” Anh nhẹ giọng trả lời.
Từ nhỏ anh đã rất ngoan ngoãn, ít nhất ở trong lòng của cha anh là một
người con như thế. Vì vậy cha đối với anh ngày càng yêu thương, đặc biệt từ khi mẹ tự sát chết đi, cha càng thêm áy náy trong tội lỗi.
Các bác sĩ nói anh bị tác động kích thích bên ngoài và nội tâm bị thương
tổn nặng khiến bệnh tình càng nghiêm trọng. Mỗi lần mẹ khóc lóc đòi tự
sát, mọi người cho rằng mẹ đùa dai nhưng không ngờ mẹ làm thật, xém chút nữa giết chết luôn cả anh.
Ăn xong bữa tối chỉ như là nhiệm vụ. Anh vươn tay lấy giấy lau sạch miệng, nói:
“Con ng rồi, con về phòng đây.”
Cha muốn nói thêm gì đó lại chỉ im lặng. Rất khó để cả nhà cùng nhau ăn
chung một bữa cơm, vậy mà hình như không tìm được đề tài để nói chuyện.
Không biết từ khi nào con trai đối với ông ngày càng xa cách.
‘Búp bê Barbie Mỹ Lệ’ ngồi đó chỉ như vật trang trí. Cha ở trước mặt anh
hoàn toàn không dám có những cử chỉ thân mật với những người phụ nữ, sợ
làm anh nhớ tới những chuyện buồn bã khó chịu.
Con trai tỉnh lại trong bệnh viện, khi biết mẹ chết vẫn không quấy khóc, bình thản đến mức làm ông rùng mình.
Tất cả các nghi lễ đã hoàn thành. Anh đứng dậy rời khỏi bàn, xếp chiếc ghế
ngăn nắp, trong đôi mắt anh ẩn hiện một tia nhẹ nhàng.
Hôm nay
cô bé như búp bê Barbie kia không có mặt, gây cho anh một chút bất ngờ.
Không phải con búp bê nhỏ đó là con riêng của bạn gái cha hay sao? Tuy
là con gái của bà nhưng có lẽ vì tuổi tác khác biệt nên ánh mắt hai mẹ
con thật sự khác nhau rất nhiều.
Thấy con trai đột nhiên dừng
chân, ánh mắt quét qua tình nhân của mình. Tiêu Tuấn cảm thấy xấu hổ,
giả vờ ho lên một tiếng, trấn định nói sang chuyện khác.
“Mỹ Lệ à! Duy Duy có khỏe lên chút nào không?”
Ba ngày trước Duy Duy khóc lóc từ phía đông của khu sân chạy về, mặt mày
có