
m rãi ăn đến miếng cuối cùng trong sự gượng ép đến khốn khổ.
Cơm tối xong, Duy Duy vẫn là
người lau bàn, rửa chén. Hi Hi đã chui vào phòng mình từ sớm, anh vẫn
ngồi trên máy tính. Đây là thái độ tương thân tương ái của anh em một
nhà đó. Thật đúng làm cho cô nản lòng, và thấy mình như trở thành cô bảo mẫu miễn phí.
Tuy rằng hơi thiệt thòi, nhưng Duy Duy lại có cảm giác của một gia đình ấm cúng. Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi trôi qua,
trong nhà không có mẹ, không có chú Tiêu, chẳng cần cố ý sắp đặt nhưng
hình như mọi cảm giác thương yêu đã quay trở về.
“Anh đang tìm việc làm hả?” Rửa chén bát xong, Duy Duy quay lại trò chuyện cùng anh.
“Ừ!” Anh gật đầu, vẫn tập trung vào thông báo tuyển dụng việc làm trên trang web địa phương.
“Anh tìm công việc trong bệnh viện hả?”
“Ừ!”
“Hầu như công việc trong bệnh viện đều phải lo lót bằng cửa sau mới có thể vào được.”
Cô còn có lòng tốt nhắc nhở anh cho anh biết.
“Anh kêu chú Tiêu giúp cho thì mới có thể được nhận vào làm những bộ phận tốt.”
Anh rời khỏi Trung Quốc đã khá lâu, ngần ấy thời gian cũng đủ để đuổi theo không kịp bước chân thời đại ở cái thành phố nhỏ này.
“Anh không định vào làm trong bệnh viện nhà nước đâu.” Anh nói ra dự tính của mình.
“Sao vậy?”
“Anh sợ phiền phức lắm.” Anh không thích nơi có nhiều người tụ tập.
“Ồ!”
Duy Duy suy nghĩ một lát rồi hỏi:
“Không vào bệnh viện nhà nước, vậy anh muốn làm trong bệnh viện tư hả?”
“Ừ! Nhưng quy mô cũng đừng quá nhỏ.” Vì thế anh đang tìm kiếm nó đây.
Anh tìm được một bệnh viện không tệ, nên đưa
“Ở đây, bệnh viện Mã Lệ Á [1'> có được đánh giá tốt không?” Hẳn là cô rành rẽ hơn anh rồi.
Bệnh viện Mã Lệ Á ư? Duy Duy nghe tên xong liền ngạc nhiên tròn xoe hai mắt, cuối cùng bật ra câu hỏi:
“Thỏ Thỏ à! Rốt cuộc anh học ngành nào trong trường Y vậy?”
~*~
[1'> Thật ra trong bản tiếng Trung là Maria, nhưng thấy phiên âm chữ này lung linh quá nên tôi giữ luôn Duy Duy đánh chữ: “Chị gái tốt à! Tại sao đường tình
duyên của em lại gập ghềnh thế hả? Vì sao cái người trong mộng như chị
nói vẫn chưa chịu xuất hiện ở trước mặt em vậy nè?”
Kim Bàn Tính trả lời: “…”
Duy Duy gõ tiếp: “Đừng trả lời với em cho có lệ nha.”
Kim Bàn Tím nói: “Em hãy mở ‘mắt’ ra, tự nhiên anh ta sẽ xuất hiện thôi.”
Lại nói chuyện kiểu bí ẩn mập mờ gì nữa đây chứ? Duy Duy gõ chữ: “Chị nói chính xác ngày tháng cho em biết đi.”
Kim Bàn Tính tiếp tục im lặng: “…”
Duy Duy thúc giục không ngừng: “Là hôm nay, ngày mai hay là ngày kia vậy hả?”
Kim Bàn Tính im: “…”
Duy Duy mong đợi: “Nè! Bà chị…”
Kim Bàn Tính trả lời: “Không nói chuyện tào lao với em nữa.”
* * *
Duy Duy nghĩ tới mới sáng sớm đã bắt Kim Bàn Tính xem bói toán mà bật cười. Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng mình đã làm chị ta tức tối đến mức độ
nào.
‘Người trong mộng’ ư? Nếu thật sự người đó có thể dễ dàng xuất hiện, thì cô cũng đâu cần phải luôn tìm kiếm như bấy lâu nay.
Cứ sau mỗi lần chia tay với bạn trai, cô lại có thêm một chút vấn đề nho nhỏ. Ví dụ như lần này là thẻ vào phòng tập thể hình.
Chiều hôm nay Duy Duy mặc bộ đồ thể dục màu đỏ rực lửa, cầm trong tay chiếc
thẻ mới sử dụng có vài lần, buông một tiếng thở dài. Từ ngày chia tay
với bạn trai đến giờ, cô đã muốn quăng chiếc thẻ này vào sọt rác nhưng
lại hơi luyến tiếc.
Lúc trước từ chối không được lời năn nỉ của
bạn trai, nên cô đã dùng số tiền hai – ba tháng lương của mình, kêu anh
ta mua giúp một chiếc thẻ vào phòng tập VIP. Giờ nghĩ lại, cô luôn tự
hỏi sao mình lại mù quáng đến như vậy? Nếu biết sớm có kết cuộc này, hồi đó cô nên giở thói lưu manh bắt tên thối tha ấy trả tiền!
Bây
giờ lí do cô chưa quăng chiếc thẻ này không phải vì luyến tiếc người, mà thật sự là đau lòng cho hai – ba tháng mình phải ăn mì gói để tiết kiệm tiền.
Tuy nhiên cô cũng thích chiếc thẻ VIP này lắm, vì ở đây
có thể hưởng thụ được những ưu đãi đặc biệt dành cho các thành viên VIP. Có nó, cô không cần dùng chung máy móc tập luyện với nhiều người khác,
không cần dùng chung một cái nhà tắm tập thể…
Duy Duy bộn rộn
rất nhiều việc nhưng luôn hoạt động trong một không gian nhỏ hẹp… Vì thế khi có thời gian rảnh rỗi, cô thích tìm nơi để làm mình đổ mồ hôi. Cho
nên chẳng lẽ cô phải vì tên đàn ông thối tha kia mà lãng phí số tiền lớn vậy sao?
Thế giới này thật ngược ngạo, tại sao con người hợp lí kia vẫn còn ẩn trốn mà chưa chịu lộ diện? Vì sao vậy? Thật bất công!
Dựa vào cái gì đây? Cô chưa từng thấy mình gặp một việc gì xuôi chèo mát mái.
L tại hành lang của phòng tập VIP xuất hiện một người…
“Cưng ơi! Anh biết em còn luyến tiếc anh mà!” Có người tự đa tình, dám lợi
dụng mình là nhân viên làm việc tại đây mà tra ra giờ giấc tập luyện của cô. Hôm nay đã như ước nguyện gặp cô ở chỗ này.
Duy Duy lười
biếng sử dụng miệng lưỡi để tranh cãi, trực tiếp đi vòng qua phía bên
kia nhưng một bó hoa hồng lớn ‘đuổi theo’ tới trước mặt.
“Cưng
ơi! Xin em mà, tha thứ cho anh một lần đi. Em nhìn xem, mấy ngày nay anh nhớ em đến mất ăn mất ngủ, cả người hốc hác, tiều tụy đi rất nhiều nè…” Anh bạn trai cũ vẫn giả vờ bi thảm.
Cô k