Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325154

Bình chọn: 7.00/10/515 lượt.

hông quen biểu đạt, có lẽ có chút âm hiểm, có lẽ có chút bá đạo có lẽ có vài điều mình thấy không tốt. Nhưng người đàn ông này thật sự yêu thích và quan tâm cô, mặc dù không nhiều nhưng vẫn suy nghĩ giùm cô, bởi vì thời gian gặp nhau không nhiều lắm mà không nguyện ý buông tay cô ra, còn làm mặt dày muốn cô đi cùng, tất cả đều bởi vì, cô là người anh để ý, là người được anh để ở trong lòng. Là người anh yêu. Hạ Sơ đêm không về ngủ, nhưng cũng không bị lãnh đạo xử phạt, chỉ ý vị sâu xa nhìn cô mấy lần, nói giỡn: "Hạ Sơ có bạn trai cũng không thông báo một tiếng, nếu không phải Lý Chính Ủy nói cho tôi biết doanh trưởng Lương cả báo cáo kết hôn cũng làm rồi, chúng tôi đều chẳng hay biết gì đấy."

Hạ Sơ cười gật đầu một cái, không có nói gì tiếp.

"Cô tính lúc nào tìm tôi phê báo cáo của cô?"

"Không vội không vội, anh ấy bận cả ngày, hiện tại phê cũng vô dụng." Hạ Sơ muốn mình có dáng vẻ của một bạn gái tốt vô cùng hiền huệ suy nghĩ giùm người khác.

Trên đường trở về, Hạ Sơ trong dự đoán bị mấy người vây lại hỏi lung tung này kia. Hỏi cô tại sao biết Lương Mục Trạch, hỏi cô Bùi Du thì sao, thậm chí còn có người thêu dệt chuyện hỏi cô có phải tính chân đứng hai thuyền hay không.

Hạ Sơ vốn không muốn để ý tới, nghe những lời này rồi cô thật sự hơi giận. Ánh mắt âm trầm nhìn Lâm Hân, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười, thanh âm không hề gợn sóng nói: "Thật ngại, tôi không phải là cô, không có sở thích này."

"Cô nói cái gì?" hai ngày nay Lâm Hân nhìn Hạ Sơ đặc biệt không vừa mắt, bây giờ bị những lời này chọc giận hoàn toàn, hận không thể nhảy dựng lên, đầu ngón tay sắp đâm đến lỗ mũi Hạ Sơ.

Bệnh viện sớm có tin đồn, nói Lâm Hân đa tình, mập mờ không rõ với nhiều đàn ông. Hạ Sơ và Lâm Hân cùng một khoa, xác thực thấy cô thường gọi điện thoại cho nhiều người khác nhau, vốn tính làm bộ như không biết, nhưng cô ta lại thêu dệt chuyện, nếu như Hạ Sơ nhịn nữa, vậy thì thật sự là quá uất ức!

"Cô biết tôi biết, tôi không cần phải lặp lại lần nữa." Hạ Sơ đẩy ngón tay đang chỉ mặt mình ra, thanh âm thong thả, không hề bị hù sợ. Cô không có lớn tiếng nói ra, là chừa chút mặt mũi cho Lâm Hân, nếu như cô không biết điều la lối nữa, hậu quả chỉ có thể do mình cô gánh chịu.

"Đừng tưởng cô tìm lính đặc biệt, thì cô ngon rồi, thiếu tá thế nào? Cũng chỉ là một thiếu tá mà thôi." Lâm Hân liếc qua Hạ Sơ, cố ý rất lớn tiếng, muốn cho toàn bộ xe đều nghe được.

Mấy cô gái chung quanh bắt đầu nhỏ giọng khuyên, khuyên hai người bớt tranh cãi một tí. Nhưng ai cũng không nghe lọt.

"Đúng vậy, thiếu tá xác thực cũng không có gì. Nhưng mà tôi khuyên cô đừng có nói tiếp nữa, miệng của tôi không kiềm chế được, thật không xác định một lát sẽ nói ra cái gì." Nói xong, Hạ Sơ không nhìn cô ta nữa, nhắm mắt lại nghiêng đầu dựa lên kính thủy tinh ngủ.

Lâm Hân ở phía trước tức giận nhìn chằm chằm cô, nhưng Hạ Sơ hoàn toàn không để ý tới.

Muốn sống tốt ở bệnh viện cũng không phải chuyện dễ dàng, không có quan hệ, cái gì cũng không thể được. Giữa các bác sĩ cũng lục đục đấu đá, hôm nay tỏ vẻ thân thiện với bạn, không phải muốn cầu cạnh bạn, mà là định đẩy bạn vào vực sâu, còn đối với người không giúp ích gì cho việc lên chức của mình, thì sẽ nhẫn tâm giẫm ở dưới chân. Lâm Hân chẳng qua là cậy vào mình có chút thế lực nhỏ, diễu võ dương oai đang ở bệnh viện, hoàn toàn không để Hạ Sơ ở trong mắt. Lời nói của Hạ Sơ hôm nay, đã chọc trúng cô ta, cô ta quyết định, không cho Hạ Sơ sống tốt, tốt nhất là cút khỏi bệnh viện.

Lính đặc biệt thì sao, lính đặc biệt cũng không thể nổ súng với bình dân dân chúng. Cô tìm bộ đội đặc chủng làm bạn trai, đã cảm thấy mình rất lớn sao?

Xe buýt trực tiếp trở về bệnh viện, các bác sĩ bị lắc lư suốt cả đường, hoàn toàn không còn hưng phấn như lúc lên đường hôm qua, mỗi người đều vì vất vả quá độ mà rũ vai đi xuống xe.

Hạ Sơ mới xuống xe buýt, đã thấy một chiếc A6 chạy tới. Hạ Sơ cúi đầu, nhích qua bên cạnh, nhường vị trí cho xe. Nhưng xe lại dừng ở bên cạnh cô không đi, kẹp cô ở giữa hai chiếc xe.

Hạ Sơ cau mày nghiêng đầu, nhìn thấy cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống. Thì ra là người quen!

"Bác Từ." Hạ Sơ vội vàng thu hồi biểu tình chán ghét, khéo léo mỉm cười.

Từ phó tư lệnh gật gật đầu nói: "Sáng sớm đi đâu vậy?"

"Đi theo bệnh viện đến trại lính." Hạ Sơ hồi báo chi tiết. Bảng số của chiếc xe này, ở quân khu không có ai không biết. Người lục tục xuống xe nhìn thấy xe đầu tiên là cả kinh, thấy Hạ Sơ nói chuyện với người trong xe, thì càng kinh ngạc, bắt đầu châu đầu ghé tai nói thầm gì đó. Đi một bước hận không thể quay đầu về ba lần. Lâm Hân càng thêm liên tiếp nhìn Hạ Sơ, lông mày cơ hồ muốn chồng lên nhau.

Từ Phó Tư Lệnh dứt khoát mở cửa xuống xe, phân phó xe đến trước mặt chờ. "Đến quân khu nhiều tốt, có thể thể nghiệm cuộc sống gian khổ. Đi đâu vậy?"

Hạ Sơ có chút ngượng ngùng, nhưng lại không thể không nói. "Đặc. . . . Đại đội đặc chủng."

"Chỗ của Đổng Chí Cương à? Chỗ đó đều là sói, mấy cô gái trẻ đến đó, có phải trong mắt mọi người đều nổi ánh xanh không? ! Ha ha." Nói xong tự sảng lãng nở nụ cười.

Lãnh đạo


Disneyland 1972 Love the old s