Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324181

Bình chọn: 8.5.00/10/418 lượt.

thể gặp anh một lần hay không, nhưng đáy lòng vẫn có thanh âm mãnh liệt nói "Đi đi đi đi" liên tục. Trong vô hình giống như có một đôi tay đẩy cô từng bước từng bước tới bên cạnh anh, muốn tiễn anh đoạn đường, muốn nói cho anh biết mọi việc cẩn thận.

Mưa càng xuống càng lớn, Hạ Sơ thật vất vả đi tới cửa hiên lầu một, cây ngô đồng trong sân làm như bị yêu ma nhập vào thân, bay loạn ở trong mưa to gió lớn, giống như chiêu hồn. Hạ Sơ mở cây dù, không để ý gió lớn tùy thời sắp sửa thổi cô bay đến nơi không thể xác định, cắn răng xông vào trong mưa.

"Hạ Sơ! Hạ Sơ! Em mau trở lại. . . . . ."

Nghe có người kêu tên của mình sau lưng, Hạ Sơ có chút gian nan quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đứng dưới cửa hiên, không thấy rõ vẻ mặt trong màn mưa, tiếng mưa rơi khiến thanh âm của cô nhỏ đi.

"Chị dâu, em đi ra ngoài xem một chút, lập tức sẽ trở lại."

Cô gái dưới cửa hiên không chờ nữa, xông ra màn mưa, chạy nhanh vào dưới cây dù của Hạ Sơ. "Em điên rồi? Mưa lớn như vậy, trên chân còn có vết thương đấy."

"Bọn họ muốn đi, em đi tiễn anh ấy, rất nhanh sẽ trở lại, không có chuyện gì." Hạ Sơ nắm cán dù, hắng giọng kêu ở trong mưa. Mưa rất lớn, cho dù có cây dù, trong nháy mắt hai người đều bị xối ướt đẫm.

"Dù bây giờ em có thể chạy đến cửa, bọn họ cũng đã đi, Hạ Sơ, em không đuổi kịp, trở về đi thôi."

Sấm sét nảy ra, mưa gió có khuynh hướng lớn hơn, Hạ Sơ nhìn phương xa đen thùi lùi, lẩm bẩm nói: "Không kịp sao? Đúng vậy, động tác của em quá chậm. . . . . ."

"Trở về đi thôi, nghe lời."

Vị chị dâu mà Hạ Sơ gọi này, chính là người yêu của trung đội trưởng ở dưới lầu nhà của Lương Mục Trạch, hơn ba mươi tuổi, làm giáo viên trung học ở thành G, có một bé trai 7 tuổi hết sức đáng yêu. Đã bắt đầu nghỉ hè, Vương Nghiên làm giáo viên nên có kỳ nghỉ dài, cô dẫn cont rai lên núi thăm người thân, đây hình như đã là thói quen hình thành nhiều năm.

Vương Nghiên bảo Hạ Sơ đến nhà cô lau khô tóc và nước mưa trên người, còn nấu canh gừng. Dù là ngày hè, gió lớn thổi mạnh mưa to rơi xuống, cũng rất dễ cảm.

"Cám ơn chị dâu." Hạ Sơ nhận lấy khăn lông khô lau tóc.

"Không có gì." Vương Nghiên cười cười, ngồi trên một nửa kia của ghế sa lon, trong tay cũng cầm một cái khăn lông, "Lần đầu tiên như vậy đúng không?"

"Cái gì?"

"Lần đầu tiên nghe thấy bọn họ kéo báo động khẩn cấp tập họp thi hành nhiệm vụ."

Hạ Sơ gật đầu, hiện tại nghĩ tới "Xúc động nhất thời" vừa rồi, lại cảm thấy hơi xấu hổ. Vậy không phải càng thêm làm cho người ta hiểu lầm sao? Sao cô lại dầm mưa xông ra ngoài như thế chứ?

"Quen là tốt, aizz." Vương Nghiên than thở, "Bọn họ đi như vậy, không biết lại mất bao lâu, chị thấy, chị nên dẫn con trai đi về thăm ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại của con rồi."

"Phải thật lâu sao?"

Vương Nghiên lắc đầu, "Không biết, phải đi, chống lũ là một nhiệm vụ dài kỳ."

Không biết cô có thể chờ đến Lương Mục Trạch trở lại hay không? Vết thương trên chân, hình như cũng sắp lành rồi, Hạ Sơ khỏe mạnh rồi, không có gì lý do ở lại trên núi không đi. Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng cô thật sự hơi lo lắng cho Lương Mục Trạch. Cho dù anh lợi hại cỡ nào, nhưng nước lũ không có mắt, không phải một đòn ném qua vai hoặc một viên đạn là có thể giải quyết. Anh có nhảy vào trong nước lũ chặn vỡ đê giống như trên TV hay diễn không? Nhất định cũng phải khiêng bao tải chạy chuyền, tặng thuyền phao cho nạn dân còn mình thì ngâm mình trong lũ lụt.

Vương Nghiên múc ra hai chén canh gừng, đi ra phòng bếp thì nhìn thấy Hạ Sơ ngồi ở trên ghế sa lon đang nhìn chằm chằm cửa sổ mất hồn, không nhịn được cười cười, đi qua, cầm chén đưa tới trước mặt cô, nhưng Hạ Sơ vẫn đang ngẩn người.

"Hạ Sơ?"

Hạ Sơ bị gọi nên giật mình, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thấy nụ cười trên mặt Vương Nghiên, trong nụ cười kia viết cái gì? Là mập mờ! ! !

"Uống canh rồi về nghỉ ngơi sớm đi, ngàn vạn đừng cảm lạnh rồi."

"Cám ơn chị dâu." Hạ Sơ nhận lấy chén canh, một dòng gừng cay xông vào mũi.

"Nên rộng lòng, làm người thân của quân nhân, không mở rộng lòng sẽ không sống được."

"Phụt ~~ khụ khụ. . . . . ."

"Chuyện gì xảy ra?" Vương Nghiên vội vàng tới giúp cô vỗ lưng thuận hơi.

Canh gừng thật tốt, lại bị Hạ Sơ phun ra, cả cổ họng bị sặc, luôn ho không ngừng, nhưng lại không dám ho lớn, con trai bảo bối của họ còn đang ngủ trong nhà. Hạ Sơ che miệng, muốn nhịn ho khan xuống. Hạ Sơ ủ rũ phát hiện, gần đây hình như thường bị sặc, càng ủ rũ hơn là cô phát hiện tất cả mọi người cho rằng cô và Lương Mục Trạch có cái gì, cô thật sự không thể tiếp tục ở lại nữa rồi, thời gian lâu dài nhất định sẽ không ai thèm lấy đấy! !

Hạ Sơ bắt đầu có chút không thích ứng những ngày không có bóng dáng Lương Mục Trạch, mặc dù anh nói rất ít, thời gian mỗi ngày gặp mặt cũng rất ngắn, nhưng sự hiện diện của anh giống như việc cô phải đi học trong một tháng, bất chợt nghỉ học khiến cô rất không thích ứng.

Không biết bọn họ đi đến chỗ nào, cô chỉ có thể mỗi ngày nhìn chằm chằm tin tức trên TV. Chỗ nào lại vỡ rồi, hoặc là nơi nào lại phát hiện nạn dân. Trước ống kính lóe bóng dáng của quân giải


Disneyland 1972 Love the old s