Polly po-cket
Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323861

Bình chọn: 8.00/10/386 lượt.

. So với miếng bít tết, khiến Nguyễn Mộng càng hoảng sợ và luống cuống hơn chính là sự khác thường của Vệ Cung Huyền.

Anh thật sự rất không bình thường…

Không phải cô đa nghi hoặc là đa tâm, quả thật không bình thường. Phi thường, phi thường, phi thường không bình thường!

Theo lý thuyết… Anh sẽ không về nhà lúc giữa trưa, cho dù trở về cũng không

phải trực tiếp muốn cô! Lại còn nhiều lần như vậy… Giống như kiếp trước, một tuần chỉ một hai lần không phải tốt lắm sao?!

Thật vất vả

đem bít tết cùng salad nhét vào trong bụng, Nguyễn Mộng đứng lên chuẩn

bị thu dọn nhưng chuyện kinh ngạc lại xảy ra trước mắt cô: Vệ Cung Huyền lại trước cô một bước, đem chén dĩa thu dọn tới bồn rửa chén!

Trời, đùa phải không…Cô nhất định là đang nằm mơ…

“Em muốn đi đâu?”

Nhìn cô nghiêng ngả bước khỏi phòng bếp, Vệ Cung Huyền hỏi.

Là mộng, là mộng, kỳ thực nói không chừng cô đã chết, tất cả đều là ảo

giác mà thôi… Không phải nói trước khi chết người ta thường hay có ảo

giác sao? Có lẽ đây là… Đúng rồi, nhất định là như vậy!

“Em nói anh là mộng?”

Vệ Cung Huyền không biết khi nào đã đến trước mặt Nguyễn Mộng, cô vuốt

cái mũi, vô cùng đáng thương ngẩng đầu, chóp mũi đỏ bừng.

“Em mới là mộng.”

Mình mới là mộng…Ý của anh là, cô mới là Mộng?

Đầu óc Nguyễn Mộng choáng váng, cái gì cũng không suy nghĩ, hoàn toàn không có ý thức được Vệ Cung Huyền đang nói chuyện với cô. Cả người ngây ngốc bị anh kéo đến ngồi xuống sofa phòng khách, ánh mắt vẫn cứ dại ra.

Trời đất, ai tới nói cho cô, cô hiện tại rốt cuộc là sống hay là chết?!

“Em đang nghĩ gì thế?”

Không phải lòng hiếu kỳ của Vệ Cung Huyền nặng. Thật sự là ánh mắt Nguyễn Mộng quá mức quỷ dị, làm cho anh không hỏi không được.

Nguyễn Mộng đột nhiên bắt lấy tay anh:

“Em, em còn sống không? Em…em không chết? Thật sự không chết?”

Nếu tất cả những chuyện này là sự thật, vì sao chỉ có Vệ Cung Huyền thay đổi? Vì sao như vậy? Vì sao?

Theo lý thuyết, mặc kệ thế nào thì mọi chuyện vốn sẽ theo quỹ đạo của nó không phải sao?

“Em đương nhiên không chết, em không sao chứ?”

Bàn tay to sờ lên trán cô. Không phát sốt, vì sao đột nhiên bắt đầu nói mê sảng?

Nguyễn Mộng giật mình rút tay về. Cô giờ mới chú ý tới chính mình đột nhiên nắm lấy tay anh.

Cô nuốt ngụm nước miếng, cảm thấy đầu óc mình thật ngu ngốc, muốn biết đây là thật hay giả không phải đơn giản sao, cần gì phải hỏi Vệ Cung Huyền?

Nghĩ như vậy, cô liền đưa cổ tay lên miệng, hung hăng cắn một ngụm. Miệng

lập tức truyền đến vị máu làm người ta buồn nôn. Nhìn màu máu giống như

kiếp trước lúc sắp chết cô nhìn đến dòng chữ đỏ kia “Phòng cấp cứu”, làm cho người ta tan nát cõi lòng.

Rất đau, rất đau, cho nên…Cô hẳn là còn sống đi? Nguyễn Mộng nhắm mắt lại, không hiểu vì sao, hiện tại

chỉ có như vậy mới có thể làm cho cô tin tưởng bản thân còn sống không?

Vệ Cung Huyền lập tức phản ứng mau lẹ:

“Em đang làm cái gì?”

Tay bị anh bắt được, Vệ Cung Huyền nhanh chóng tìm được hòm thuốc, lấy cồn

iod cùng băng gạc. Nguyễn Mộng rụt tay về, cười gượng:

“Ách ha ha, em không đau, không đau…”

“Không đau cũng không thể làm chính mình chảy máu.”

Anh nói, mí mắt hơi hơi nâng lên, mang bộ dáng không cho phép phản đối.

Nguyễn Mộng không dám cự tuyệt anh, bị anh trừng mắt liền ngoan ngoãn.

Bàn tay đưa ra cho anh xử lý miệng vết thương.

Cô cắn cũng không mạnh, nhưng cũng không nhẹ, máu chảy không ít, nhưng trong lòng Nguyễn

Mộng nhẹ nhàng thở ra – Ít nhất xác định bản thân là người sống, không

phải chỉ là một luồng u hồn.

“Anh biết không?”

Cô nói, Vệ Cung Huyền giương mắt nhìn cô, không biết cô muốn nói cái gì.

“Nghe nói người ta trước khi chết có thể nhìn thấy những ký ức tốt nhất trong cả đời… Nhưng mà em không thấy được, cho nên… Em chưa chết phải không?”

Cô trợn tròn mắt nhìn anh. Vệ Cung Huyền lúc này mới phát hiện thì ra mắt

Nguyễn Mộng thật đẹp, trắng đen rõ ràng, lại mang theo tầng nước mỏng

manh, thật đẹp. Chỉ vì bình thường đều chú ý cơ thể mập mạp của cô mà

xem nhẹ gương mặt cô.

“Em làm sao có thể chết?”

Anh cũng không tự giác đem thanh âm đè thấp xuống, làm cho nó trở nên dịu dàng hơn.

“Em không phải đang ngồi trước mặt anh sao?”

“Đúng vậy, em không chết…”

Nguyễn Mộng thì thào, nhìn anh thắt lại nút băng gạc:

“Em không chết…”

Vệ Cung Huyền đứng lên, kéo cô đứng lên:

“Em đi nghỉ ngơi một lát, buổi tối anh sẽ gọi người mang bữa tối đến.”

“A?”

Nguyễn Mộng sửng sốt một chút:

“Em có thể tự làm…”

“Em chỉ cần chờ là được rồi.”

Anh nói, không cho cô cơ hội phản bác. Thuận tay nhặt tây trang, áo

khoác, cùng caravat trên sofa. Nguyễn Mộng ma xui quỷ khiến muốn giúp

anh đeo caravat, nhưng bị anh cự tuyệt.

“Tay em.”

Nguyễn Mộng lắc đầu:

“Em không sao.”

Chỉ cắn một cái thôi. Hơn nữa…Cô thật sự không cần anh quan tâm. Anh càng

quan tâm cô, cô càng lún sâu, cuối cùng lúc chết càng thảm.

Vệ Cung Huyền chính là kiếp số đời này của cô, trốn tránh cũng không thoát.

Anh không tiếp tục cự tuyệt cô, để cho cô thắt caravat giúp mình. So với anh làm nhìn tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Vệ Cung Huyền kinh ngạ