
i phu nhân
quyết định, Thái phu nhân cũng không muốn cô ta khổ nửa đời sau, cân nhắc đắn
đo rất lâu, cũng không thấy Thương Nhược Lan đề cập lại chuyện muốn đến phía
Nam theo cha.
Đầu xuân, Phong Lưu đi đến phía Bắc động viên tinh thần
quân lính, hắn vừa đi, Quốc công phủ liền truyền ra một tin vui. Thương Nhược
Văn lại mang thai, đã được hai tháng.
Tin đó tất nhiên khiến cả nhà vui mừng, Thanh Hề cũng
thở phào nhẹ nhõm. Nếu sinh con trai, nhiều khả năng sẽ là thế tử của Quốc công
phủ, Thanh Hề bị Phong Cẩm và Thương Nhược Văn ép uống thuốc vô sinh, tất nhiên
lòng vẫn khúc mắc, nhưng đứa bé này có thể khiến Thái phu nhân cao hứng, có thể
giảm bớt áp lực của Phong Lưu, khúc mắc trong lòng nàng chẳng nghĩa lý gì.
Vừa nghe tin Thương Nhược Văn có thai, Thanh Hề liền
gọi Lâm Lang, Thôi Xán đến dặn kĩ, người hầu kẻ hạ của Lan Huân Viện tuyệt đối
không được la cà bén mảng đến gần Cẩm Tú Viện nửa bước, cũng không được đưa bất
cứ thứ gì đến đấy.
Ngay cả bản thân nàng cũng ngại, không chỉ đồ ăn, thuốc
bổ, đến cả quà chúc mừng như khóa trường mệnh, quần áo trẻ em cũng chưa từng
đưa tới.
Thương Nhược Lan lại bắt đầu bận rộn đến tối mặt, bởi
vì Thương Nhược Văn vốn chẳng khỏe mạnh gì, nghén ngẩm nôn ọe không ngừng,
khiến Thương Nhược Lan phải chăm sóc đặc biệt. Thương Nhược Văn còn không chịu
được mùi phấn son, vì lý do đó, Thái phu nhân đặc biệt hạ lệnh, trong lúc
Thương Nhược Văn mang thai, không ai trong phủ được phép trang điểm, chế phấn
làm son cũng cấm tiệt.
Ngay Thanh Hề cũng để mặt mộc, để tránh người khác dèm
pha này nọ.
Nhưng giữ gìn như vậy mà cái thai vẫn chẳng giữ được,
Thương Nhược Văn sẩy thai khi mới được ba tháng, nhất thời cả phủ chìm trong bi
thảm.
“Ta không tin, hôm qua Chu Thái y còn nói đứa bé này
rất khỏe mạnh, chỉ cần ta chịu khó uống thuốc, nhất định sẽ sinh ra một đứa bé
hoạt bát khỏe mạnh, tại sao chỉ uống một bát thuốc dưỡng thai mà lại không giữ
được nữa.” Thương Nhược Văn tỉnh lại liền gào khóc ầm ĩ, chết sống không tin
rằng đã sẩy thai.
“Nhược Văn, nàng đừng kích động, giữ gìn bản thân,
nàng kích động như vậy, Thái y nói có thể bị băng huyết.” Phong Cẩm dùng tay
giữ vai Thương Nhược Văn, để cô ta thôi vật vã.
“Ta không tin, mẹ, Tứ gia, nhất định phải tra xét,
nhất định là có người hại con, có người hại con.” Thương Nhược Văn ném cho
Thanh Hề một ánh mắt sắc lạnh như dao.
Khi Thái phu nhân cùng Nhị phu nhân và Thanh Hề đến
Cẩm Tú Viện thăm Thương Nhược Văn, lại đúng lúc cô ta tỉnh dậy đang gào khóc.
“Nếu thật là có người dám hại cháu của ta, ta tất
nhiên sẽ không buông tha.” Thái phu nhân nghiêm mặt, “Mang phương thuốc dưỡng
thai của Tứ phu nhân lại đây, thỉnh đại phu đến xem xem có bất thường gì không,
bã thuốc đã sắc cũng mang lại đây, thỉnh Thái y trong cung và đại phu kinh
thành cùng tra xét. Ngoài ra đem tất cả đồ dùng ra kiểm tra lại một lượt, xem
có bất ổn chỗ nào không.” Cách xử lý của Thái phu nhân đúng là vừa thỏa đáng
vừa công bằng, Thương Nhược Văn không gào khóc nữa, chỉ dùng ánh mắt sắc như
dao chém lên Thanh Hề.
Thanh Hề cũng bị ánh mắt của Thương Nhược Văn làm cho
giận, tuy nàng có tiền án, nhưng sao Thương Nhược Văn có thể khẳng định luôn
nàng chính là hung thủ.
Nay Thương Nhược Văn sẩy thai, Nhị phu nhân lại đang
mang bầu, Thanh Hề thì bị tình nghi, trong phủ không ai làm chủ, vậy nên chuyện
tra xét này Thái phu nhân đành đích thân xử lý.
“Mẹ, Lan biểu muội biết y lý, mẹ cứ để em ấy giúp một
tay, mẹ đừng lao lực quá.” Phong Cẩm thấy Thương Nhược Văn mặt mũi tái nhợt,
hơi thở mong manh tất nhiên đau lòng, thấy mẫu thân choáng váng tái mặt cũng
đau lòng, mất một đứa con, hắn rất thương tâm, đau thương hóa tức giận, chỉ
muốn trút lên đầu thủ phạm, ánh mắt hắn dành cho Thanh Hề đã không còn có thể
dùng ba từ “lạnh như băng” để miêu tả.
Ra khỏi Cẩm Tú Viện, Thanh Hề dìu Thái phu nhân nói:
“Mẹ, không phải con làm.” Thái độ của vợ chồng Phong Cẩm quá mức rõ ràng, Thanh
Hề không thể để mặc.
Thái phu nhân thở dài một tiếng, vỗ vỗ lên mu bàn tay
Thanh Hề, “Con về Lan Huân Viện trước đi, từ lúc này đừng đi lại lung tung.”
Dặn thế là để tránh rắc rối cho Thanh Hề.
Lòng Thanh Hề cũng như đang bị đá đè, không tin được
bản thân lại bị nghi oan.
Bình tĩnh cân nhắc, Thanh Hề lại không thể không thừa
nhận, nàng chính là kẻ đáng nghi nhất, bởi vì nàng từng hại Thương Nhược Văn
một lần. Cân nhắc tiếp, Thương Nhược Văn sẩy thai, ai sẽ là kẻ có lợi nhất?
Chi trưởng vẫn chưa có con, nếu không có gì bất ngờ,
con của chi thứ tư sẽ là người thừa kế tước vị Quốc công, khi đứa trẻ này ra
đời, người chịu áp lực lớn nhất tất nhiên là chi trưởng, là Thanh Hề.
Thử hỏi tiếp, ai có thể là người hại Thương Nhược Văn,
Nhị phu nhân chăng? Cô ấy cũng đang có bầu, chi thứ tư có bầu chẳng ảnh hưởng
gì tới cô ấy, trừ phi cô ấy mang tham vọng, để chi trưởng và chi thứ tư đều
không có con trai, cuối cùng quyền thừa kế sẽ đến chi thứ hai và chi thứ ba.
Nhưng chi thứ ba có Hiên Ca Nhi, còn có Thụy Ca Nhi của Hướng di nương, trừ phi