Old school Easter eggs.
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322593

Bình chọn: 7.5.00/10/259 lượt.

đến 1 quyển sổ hát,

bên trong dán đầy những lời bài hát cắt trên báo, chú ấy cắt từ đống báo phế liệu cô Ba mua về, cô Ba mỗi lần xót của đều nói với chú: "Một chữ

bẻ đôi không biết, cắt mấy thứ ấy làm gì cơ chứ!"

Chú Sáu mang

quyển vở đến bảo tôi đọc, nghe đến câu nào tâm đắc, chú lại nói với tôi: "Chính câu này đấy, hay lắm, chép lại cho chú", thế là tôi lại chép ra: "Nếu có kiếp sau, chúng ta dù chết cũng sẽ luôn ở bên nhau." Chú Sáu

đem máy tờ giấy này của tôi cho một giáo viên trường dân lập tên là Thúy Hoa.

Năm tôi 19 tuổi thì họ kết hôn, không phải hoàn toàn do

công của mấy tờ giấy tôi viết mà nghe nói chú Sáu và thím Hoa vào một

đêm thanh vắng đã làm cái chuyện "ăn cơm trước kẻng". Một lần nữa chân

lý làm thật hơn nói suống đã được chứng minh rõ ràng.

Có lúc tôi cũng mắc phải sai lầm, năm ấy tôi viết cho chính mình một bức

thư tình vào một đêm trăng không sao, rồi đem thả vào cửa sổ nàng Tú nhà cô Tư, mãi chẳng thấy nàng hồi âm, gặp tôi vẫn như không có chuyện gì.

Mối tình đầu của tôi thất bại như vậy đấy, sau này tôi đã tìm ra nguyên

nhân, thường thì thư tôi viết hộ toàn thư nặc danh nên bức thơ của chính mình tôi cũng quên không ký tên.

Khi tôi viết thư, mẹ thường

ngồi bên nhìn một cách đầy tự hào, có lúc bà nói: "Tiểu Cường nhà ta rất có dáng của một vị giáo sư, có trình độ thế này mai sau có thể vào

thành phố làm ăn được."

Giấc mơ đầu tiên hồi bé của tôi là được

làm một thầy giáo mẫu mực, năm lớp hai tôi bị thầy giáo phạt đứng ngoài

sân vận động vì nói chuyện với đứa bạn cùng bạn, khi ấy tôi đã thề sau

này lớn lên nhất định phải trở thành thầy giáo, mà phải trở thành giáo

viên chủ nhiệm lớp con trai thầy giáo tôi, khi ấy tôi sẽ có cơ hội đuổi

con thầy ra khỏi lớp.

Mẹ nấu cho tôi món mì trứng vào

dịp sinh nhật tôi tròn 20 tuổi, món này làm đơn giản với một túi mỳ ống

mua ở cửa hàng trong thị trấn, hai quả trứng cùng với dầu hào và hành

hoa, những lần trước mẹ chỉ cho tôi một quả trứng nhưng lần này lại là

hai quả.

Đến chiều, chú Năm tặng tôi món quà, đó là một cái hộp

nhỏ được gói bằng giấy màu, tôi háo hức mở quà, bên trong là một chiếc

điện thoại di động. Tôi mới chỉ được nhìn di động trên phhim ảnh, giờ đã có một cái của riêng mình, màu hồng xinh xắn, bên trên có dán hình một

con mèo, vỏ điện thoại hơi cũ, có lẽ đã dùng qua rồi.

Tôi nhìn chú Năm với chút ngờ vực, chú hơi ngượng ngùng nói: "Hôm qua khi vào thành

phố có một cửa hàng mới khai trương, người đông như trảy hội, tao móc

trộm được của một cô gái đấy."

Hóa ra là vậy, nhưng dù thế nào đi

nữa, nó cũng là một chiếc điện thoại di động, tôi vào phòng, năm trên

giường và rút điện thoại ra chơi. Tôi nghe đi nghe lại những bản nhạc

chuông vui tai, càng nghe càng mê tít, bỗng chuông điện thoại kêu làm

tôi giật bắn cả mình, tôi thử nhận điện thoại xem thế nào, phía đầu dây

bên kia là giọng của một đứa con gái nhẹ nhàng: "Alô", thấy có người

nghe máy, giọng cô ta có vẻ như hơi lo lắng.

Cô ấy hỏi tôi: "Xin hỏi anh là ai vậy? Đây là điện thoại của tôi."

Tôi trả lời: "Vậy à, tôi mua nó ở cửa hàng điện thoại bên đường."

Tôi nghe tiếng thở dài thườn thượt phía bên kia, cô ấy nói: "Anh có thể trả lại cho tôi được không, đây là món quà mà bố tôi mua tặng, nó rất quan

trọng đối với tôi ..."

Quà của bố tặng đúng là rất quan trọng. Nếu tôi làm mất món quà của mẹ tặng, tôi cũng sẽ rất lo lắng và buồn, vì

thế tôi nghĩ ngay đến việc bán nó, một vật vừa có giá trị vừa là vật kỷ

niệm, nếu đưa ra giá quá thấp chẳng khác nào hạ thấp tình cảm tốt đẹp

giữa hai bố con cô ấy, do đó tôi quyết định nâng cao giá bán chiếc điện

thoại.

Tôi vẫn ném một cách nhiệt tình, một cái đầu vừa ló ra khỏi cửa sổ liền hứng chịu ngay một viên đá của tôi, hắn kêu "Oái" ngay một tiếng, hóa ra là Tứ Mao. Tôi dừng tay gọi với lên: "Tứ Mao!"

Tứ Mao nhận ra tôi vội chạy xuống cầu thang, rồi hỏi: "Tiểu Cường, cậu đến đây bằng cách nào đấy? Mình nhớ cậu quá!"

Tôi kể lại cuộc hành trình cho Tứ Mao nghe.

Rồi tôi nói: "Lần này mình đến mục đích chính là thăm các cậu, nhân tiện kiếm chút tiền mặt."

Tứ Mao cảm động khoác vai tôi nói: "Tiểu Cường, mình biết mấy lời cậu nói là giả tạo nhưng vẫn thấy cảm động. Tuy không khóc nhưng hãy tin là trong tim mình những giọt nước mắt đang rơi." Nghe xem lời cậu ta nói còn giả tạo hơn tôi nhiều.

Tứ Mao dẫn tôi lên gác, hành lang vừa bẩn thỉu vừa ngổn ngang, góc cầu thang chất đầy rác rưởi.

Tôi nghi ngờ hỏi lại Tứ Mao: "Mình nhớ là cô Năm kể cuộc sống của cậu ổn lắm mà, sao lại ở cái nơi ổ chuột này?"

Tứ Mao thở dài đánh thượt: "đúng là mấy ai học được chữ ngờ".

Đang leo lên cầu thang tôi gặp ngay mụ béo ban nãy hai tay chống nạnh đứng giữa lối đi, thân hình phì nộn của mụ chắn cả cái lối đi bé tẹo. Mụ ta nhìn tôi với vẻ rất tức tối, những tảng thịt núng nính trên cái mặt béo múp cứ như lồi ra thêm, Tứ Mao vừa nhìn thấy mụ đã co rúm như chuột nhắt thấy mèo làm tôi vô cùng ngạc nhiên, bởi ở thị trấn chúng tôi Tứ Mao trước nay vẫn được coi là kẻ không biết sợ trời đất là gì.

"