
ọi người.
Quá đẹp trai quá xuất sắc rồi, chưa từng gặp qua chàng trai nào đẹp trai như vậy, quả thật chính là kỵ sĩ thời trung cổ, nháy mắt xóa nhòa hình ảnh những minh tinh thần tượng kia.
Tất cả nam sinh nữ sinh trong lòng cũng không ức chế được hô hào: tôi nguyện ý được người con trai này bao nuôi .
Có người đẹp trai lại có tiền như thế này thật sao, lời đồn về người trung niên mập mập mạp tự động sụp đổ, các nữ sinh nhìn Đào Bảo Nhi với ánh mắt sáng ngời lên, dù là có thể cùng chàng trai này nói một câu, đời này cũng đáng giá.
Bảo Nhi rất kỳ quái hỏi: sao cậu lại tới đây?
Tịch Nhan có thể nói hắn lo lắng cho cô sao? Tịch Nhan tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
Không chút biểu cảm nào khi mình trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả ánh mắt, hắn tựa vào xe thể thao trước mặt, nhún vai một cái nói: "Cà rốt không còn rồi."
Bảo Nhi lên xe, Tịch Nhan nghiêng đầu nói một câu: "Cài dây an toàn!"
Sau đó, Bảo Nhi chỉ có cảm giác mình giống như đang ngồi cáp treo. . . . . . Tám phút sau, cô lao xuống xe, chạy tới cây đại thụ trước cổng biệt thự, nôn . . . . nôn. . . . . .
Đợi đến khi Bảo Nhi ói đến ra hết cả mật xanh mật vàng đi vào trong nhà, thì Tịch Nhan đã cất xe vào gara nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon gặm cà rốt rồi. . . . . . Không phải nói không còn sao?
Không cần tên Tịch Nhan thích sạch sẽ động thủ, Bảo Nhi cũng có cảm giác mình rất bẩn thỉu rồi, nhanh chóng chạy vào phòng tắm tránh khỏi bị ném thêm lần nữa.
Abe lại đang chơi Warcraft, vừa chơi còn nghiêng đầu một chút hỏi: " Tịch Nhan, anh mới vừa đi đâu vậy?"
Đáp lại là tiếng cắn cà rốt thanh thúy: "Rắc rắc" "Rắc rắc" "Rắc rắc" "Rắc rắc"
. . . . . . Tâm tình của hắn có vẻ rất tốt!
Ngày hôm sau là Chủ nhật.
Bình thường Bảo Nhi phải đi học không có để ý tới bọn họ, nhưng cứ đến Chủ nhật thì đều cố gắng gọi bọn hắn rời giường, cùng nhau cảm thụ ánh mặt trời, dĩ nhiên mỗi lần bọn họ đều không để ý cô, mặc kệ Bảo Nhi kiên trì thế nào hai người vẫn là mè nheo ít nhất phải đến xế chiều mới đứng lên.
Abe và Tịch Nhancũng đã quen rồi, trước lúc ngủ cũng đã chuẩn bị máy trợ thính. Nhưng thói quen là một thứ thật đáng sợ.
Hôm nay là thứ bảy, ánh nắng tươi sáng, Abe không tim không phổi ở trên giường thở to ngủ, nhưng Tịch Nhan lại trằn trọc, cô bé kia sao còn chưa tới gõ cửa? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Có muốn hay không đứng lên xem một chút? Bên ngoài mặt trời thật to? Đứng lên? Không đứng lên?
. . . . . .
Giờ phút này Đào Bảo Nhi ôm bụng, cảm thụ máu rào rào chảy, chảy nhỏ giọt . . . . . . Sắc mặt cô tái nhợt, biết là tới cái kia, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này, mặc dù không có mẹ hướng dẫn cho căn kẽ nhưng ở trong trường cũng có học qua về sinh lý học, vì vậy cũng không đến nỗi ngu ngốc cho là mình sắp chết.
Không có mẹ, cô gái trong hoàn cảnh này thật là quá vô dụng đi.
Cô đi đến cửa hàng tiện lợi gần nhà mua băng vệ sinh, lại đem quần áo dính máu đi giặt, nhưng vừa mới sờ vào nước liền cảm thấy bụng rất đau, cô cố gắng giặt xong chỗ quần áo bị bẩn, nghĩ muốn về phòng nằm nghỉ một chút.
Nhưng lại ngủ đến gần tối.
Tịch Nhan đã nằm không được rồi, đem Abe lôi dậy . . . . . . Đáng thương cho Abe.
Đang ngủ ngon lại bị lôi dậy, nhìn bên ngoài ánh mặt trời vẫn còn lớn, mặt trời vẫn chưa có hoàn toàn xuống núi, Tịch Nhan thật là xấu!
Chỉ là xuống lầu dưới, Abe đã ngửi thấy có mùi máu tươi thoang thoảng.
Abe đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng.
Hắn chính là đại diện của Đại Ngọc, đôi mắt hịp lại quyến rũ nhìn Tịch Nhan nói: "Tịch Nhan, tôi cảm thấy được tôi sắp chết, đây là lần đầu tiên tôi ngửi thấy được mùi máu tươi nhưng lại không muốn ăn."
Bảo Nhi đầu tóc rối bời mặt tái nhợt xuất hiện, thấy Abe cùng Tịch Nhan, nhớ tới đống quần áo của mình còn chưa có giặt, vội xin lỗi chạy về phòng giặt quần áo.
Đem quần lót nhỏ, tiểu nội y, quần jiner giặt sạch sẽ, đón gió tung bay. . . . . .
Abe chỉ cảm thấy mùi máu tươi càng ngày càng đậm, trước mặt mình có một kho máu di động, nhưng đầu hắn rất choáng váng, hắn muốn ngất a!
Tịch Nhan cũng cảm thấy không thích ứng, nhưng mà hắn ăn một cây cà rốt sau đó cảm giác tốt hơn nhiều rồi.
Hai người ánh mắt quái dị nhìn quần lót tung bay theo gió trong sân. . . . . . Mặt trên còn có mùi máu tươi . . . . . . Đầu choáng váng, đầu choáng váng.
Bảo Nhi nghỉ ngơi một buổi chiều, thân thể cảm thấy tốt một chút rồi, cố gắng đi làm cơm tối cho bọn họ.
Cô làm mì trứng gà cà chua.
Khi cô đem một khay mì nấu trứng gà cà chua bê lên bàn ăn.
Abe cùng Tịch Nhan cùng nhau lắc đầu. . . . . . Không cần lại màu đỏ.
Bảo Nhi mặt đầy khí thế nói: "Không thể kiêng ăn, cà chua giàu Vitamin C, đối với thân thể rất tốt, xem hai người các cậu đi màu da tái nhợt như vậy, Ba Lạp . . . . . .Ba Lạp. . . . . ."
Bọn họ màu da trắng bệch cũng không phải bởi vì thiếu hụt Vitamin. . . . . . Abe cùng Tịch Nhan chấp nhận ngồi xuống ăn thật nhanh, cô gái này đối với đồ ăn có tinh thần rất cố chấp, nếu ai lãng phí cô nhất định sẽ càu nhàu mãi không xong .
Cơm nước xong, lúc rửa bát Bảo Nhi lại cảm thấy bụng quặn đau từng hồi