
bị đánh ít nhất phải nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng Đào Bảo Nhi, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng xinh đẹp, mỗi ngày một kiểu tóc, lần sau so với lần trước càng đẹp hơn.
Cô bạn kính cận ngượng ngùng chờ ở cửa phòng học, nhìn thấy Đào Bảo Nhi, nhăn nhó nói: "Đào Bảo Nhi cô thật là anh dũng, xinh đẹp."
Sau đó, hoa si chạy. . . . . .
Bảo Nhi không còn lời nào để nói, cô chạy.... lát nữa vào học không phải vẫn ngồi bên cạnh tôi sao.
Buổi chiều, trên sân thể dục.
Đào Bảo Nhi mới vừa đi tới sân banh bên cạnh, một quả bóng giống như là có mắt, rơi ở cạnh chân cô.
Một nam sinh to con xấu hổ chạy tới nhặt cầu, một đám nam sinh ở phía sau ồn ào lên.
Nam sinh đỏ mặt nhìn quả bóng bên chân Đào Bảo Nhi, bình thường nữ sinh cũng sẽ đem bóng nhặt lên đưa cho hắn, không nghĩ tới Đào Bảo Nhi xoay người bước đi. . . . . . bước đi . . . . . . bước đi. . . . . .
Tan lớp, lại một vị nam sinh xấu hổ tới đây, mượn sách Đào Bảo Nhi.
Rất cẩn thận cẩn thận thử dò xét, Đào Bảo Nhi cũng không ngẩng đầu....... cho mượn.
Nam sinh rất kích động trở về nói: "Con người cô ấy thật rất tốt, tôi mượn sách cô ấy, cô ấy không hề tức giận."
Sau đó, lại một vị nam sinh tới mượn sách.
Lại một vị nam sinh tới mượn sách.
Nam sinh lớp khác cũng tới mượn sách. . . . . .
Nam sinh lớp mười một cũng tới mượn sách. . . . . .
Nam sinh lớp mười hai cũng tới mượn sách. . . . . .
Đào Bảo Nhi đầu đều không ngẩng lên, muốn một quyển, cho một quyển, cho hết. . . . . . Tay cô duỗi một cái, không còn sách.
Cô bạn mắt kính rất uất ức nói: "Tôi đã không còn sách."
Đào Bảo Nhi "Nha" một tiếng, đối với nam sinh cuối cùng nói: "Nhớ đem sách trả trở về cho cô ấy."
Nam sinh trợn mắt há hốc mồm.
Mượn sách lại trả sách, cái này tương đương với có hai lần cơ hội đến gần mỹ nữ. . . . . . Ngẩng đầu nhìn lại cô gái đeo kính bên cạnh, mắt kiếng độ dày 800 cũng nhìn lại chằm chằm, kinh hãi mà chạy. . . . . .
Ngày hôm sau.
Đào Bảo Nhi đi tới nhà ăn ăn cơm.
"Ai nha, đổ cơm trưa của bạn rồi, tớ mua lại cho bạn một phần curry thịt bò thôi. . . . . ." "Ai nha, đổ curry thịt bò rồi, tớ lại mua cho bạn một phần gà xé cay thôi. . . . . ." "Ai nha, đổ gà xé cay rồi, tớ lại mua cho bạn một phần sườn xào chua ngọt thôi. . . . . ." "Ai nha, đổ sườn xào chua ngọt rồi, tớ lại mua cho bạn một phần curry thịt bò thôi. . . . . ."
Quần áo dơ bẩn. . . . . . Tên này cứ như có ảo thuật lấy ra một bộ đồng phục học sinh mới tinh, tiến về phía đào Bảo Nhi khoa tay múa chân, ai nha! Ngực hơi nhỏ một chút. . . . . .
Đào Bảo Nhi không thể nhịn được nữa, một cước đạp hắn ngã ngửa.
Nhưng sự kiện cơm trưa bị đánh đổ, còn liên tục xảy ra không ngừng.
Cô sức cùng lực kiệt trở về biệt thự, đi vào liền nhìn thấy sắc mặt không tốt của Tịch Nhan, giống như là không có việc gì để làm mỗi ngày liền cố ý đứng đợi cô tan học trở về. . . . . . Bảo Nhi đã biết nguyên nhân rồi. . . . . .
"Đừng lôi tôi, tự tôi đi vào." Bảo Nhi đã có giác ngộ, rất là vui vẻ liền nhằm phòng tắm xông thẳng vào.
Tịch Nhan không ngăn cản cô, chân mày nhíu chặt, cô bé này mỗi ngày đi học đều đánh nhau sao? Nghĩ đến cô cùng người khác tiếp xúc thân mật, Tịch Nhan liền có cảm giác khó chịu, cuối cùng cho rằng nguyên nhân là bởi vì cô cả người lem luốc làm bẩn sàn nhà.
"Lau sàn." Tịch Nhan chỉ chỉ sàn nhà.
"Ngày mai lau được không?" Bảo Nhi mệt chết đi được, một chút nhiệt tình làm việc cũng không có.
Tịch Nhan lắc đầu một cái, nhìn chăm chú vào Đào Bảo Nhi.
Đào Bảo Nhi không biết lấy can đảm ở đâu, có lẽ là càng chiến đấu càng dũng cảm, lại muốn làm cách mạng, cũng dùng sức lắc đầu.
Tịch Nhan không nói hai lời, xốc Bảo Nhi lên, thả xuống sàn nhà kéo kéo, lau lau, ném vào bồn tắm. . . . . .
"Bùm!" Một thanh âm vang lên, xen lẫn tiếng kêu tức giận của Đào Bảo Nhi. . . . . .
Abe nhìn có chút hả hê.
Hắn soi gương lắc lắc eo mập, dường như gần đây gầy 0. 5 cm, mấy hôm nay làm giáo viên cũng có kết quả tương đương như mình tập chống đẩy vậy.
Vốn kế hoạch của hắn là một ngày 24h 20 giờ vận động, bốn giờ ăn rau dưa, ba giờ đầu chỉ giả bộ ăn, một giờ cuối cùng mới là ăn thật.
Vậy mà, kế hoạch được treo ở góc kín đáo trên tường, hùng tâm vạn trượng nằm ở trên giường.
Buổi tối,
Đào Bảo Nhi tiếp tục luyện tập kỹ thuật chạy trốn, đây là lần cô cố gắng nhất, bởi vì không chỉ chạy trốn đám con gái điên dồ kia, mà còn phải trốn tránh những hành động quái dị của các bạn học khác, quần áo bị làm bẩn, trở lại còn có thể bị cái tên Tịch Nhan thích sạch sẽ kia chỉnh đốn. . . . . .
Vừa chạy, Bảo Nhi vừa cùng Abe oán trách Tịch Nhan thật độc ác.
"Hắn lại coi tôi như cây lau nhà, dùng để lau sàn. . . . . ."
Abe nội tâm hết sức cao hứng, quả nhiên niềm vui là được xây dựng trên nỗi đau khổ của người khác.
"Cái tên đó coi vậy thôi nhưng mà cũng tốt lắm, nhớ năm đó. . . . . .lúc chiến tranh xảy ra ở trên quần đảo Mã Lai, Tịch Nhan sai binh lính đi đào hầm, người binh lính kia cự tuyệt, kết quả, Tịch Nhan lấy hắn làm cái xẻng, đào hố. . . . . ." Abe cười thật sảng khoái hai mắt nhắm chặt không nhìn thấy ánh mặt trời.
"Người