
thường ngày. Nhìn màn hình điện thoại,
cô kêu lên, vội vàng nhảy khỏi giường, lại phát hiện thêm một nỗi kinh hoàng
nữa - cô thấy mình đang nằm trên giường của Cố Nguyên. Đẩy cửa đi ra, dì Dư -
bảo mẫu đang liên tay li chân trong bếp, th
y cô đã dậy vội dừng tay, quay người lại cười với cô:
“Cô Tô dậy rồi à, cậu Cố ăn sáng rồi đưa cháu đến trường rồi, còn dặn tôi nói
với cô là không phải lo gì cả.”
“Dạ, vâng, làm phiền dì quá.”
Tô Dao yên tâm hơn, dì Dư đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng
nóng hổi đặt lên bàn ăn. Đầu đau như búa bổ, Tô Dao không còn cảm giác muốn ăn,
cô bước vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh vã lên mặt, những gì xảy ra trong
ngày hôm qua dần hiện về trong trí nhớ cô.
Cô nhớ là mình đã uống say. Sau đó thì sao? Làm sao cô
có thể về đến nhà? Làm sao cô lại ngủ trên giường của Cố Nguyên? Những điều đó
hoàn toàn trống rỗng trong ký ức cô. Tô Dao rút khăn lau mặt, nhìn đồng hồ,
không kịp nghĩ tiếp gì nữa, chào dì Dư rồi vơ vội túi xách lao xuống lầu.
Không ngờ vừa ra tới cửa thang máy thì gặp Cố Nguyên.
Tô Dao vội dừng lại: “Anh quên không mang theo gì à?”
“Anh quay về đón em.”
Cố Nguyên vừa nói vừa đón lấy túi của Tô Dao: “Em ăn
sáng chưa?”
“Em ăn rồi.” Tô Dao đành nói dối, Cố Nguyên nhìn cô,
không nói gì, bước qua cô, quay trở lại nhà, gói đồ ăn sáng mà dì Dư đã chuẩn
bị rồi đặt vào tay cô: “Vừa đi vừa ăn.”
Tô Dao đón lấy đồ ăn, Cố Nguyên rất tự nhiên nắm chặt
lấy bàn tay cô, kéo cô đi: “Anh đã đưa Tô Thư tới trường rồi. Tối qua em say
mềm, cứ ngỡ là em đói bụng nên lang thang đi xe bus ở
Sắc mặt anh lạnh băng, giọng đanh lại. Tô Dao không
dám nói gì, lật đật bước theo, mặc cho anh kéo lên xe. Trên cả chặng đường tâm
trạng cô rất buồn. Cô có thể cảm nhận được là Cố Nguyên đang giận, môi anh bậm
chặt lại. Khi giận Cố Nguyên thường lạnh lùng, anh sẽ không nói gì, không làm
gì, đã có lúc Tô Dao không thể không kêu lên về sự lạnh lùng của anh. Người đàn
ông này ngay cả đến khi nổi giận cũng vô cùng quả quyết, vẫn là cô cuối cùng
cũng vì sự im lặng của anh mà phải tự nhận sai.
Tắc đường cao điểm vào buổi sáng, Cố Nguyên và Tô Dao
bị tắc ở đầu cầu. Tô Dao nhìn sắc mặt của Cố Nguyên, muốn hỏi anh hôm qua đã
xảy ra chuyện gì nhưng rồi lại quyết định một cách lý trí rằng không nên mở
miệng hỏi vào lúc này thì tốt hơn. Không ngờ Cố Nguyên lại quay đầu sang nhìn
cô lạnh lùng rồi tra hỏi cô: “Tối qua em làm sao, ngày đầu tiên đi làm sao lại
uống say như vậy? Ngay cả đến khái niệm tự bảo vệ bản thân cũng không có, ngủ
mê mệt chẳng biết gì trước mặt một người đàn ông?”
Tô Dao thầm giật mình, ngủ mê mệt trước mặt ai?
Trước mắt Tô Dao chợt hiện ra ánh nhìn lạnh lùng của
Hứa Đông Dương, cô nhớ lại mình bị anh ép phải uống rượu ra sao, sau đó...
“Tối qua làm sao em có thể về được nhà?” Tô Dao ngẩng
đầu nhìn Cố Nguyên. Anh nhăn mày: “Cấp trên của em điện thoại nói cho anh biết,
anh lái xe tới đón em.” Nói tới đây anh không kiềm chế được, lên tiếng trách
móc: “Ngày đầu tiên đi làm, người ta là người như thế nào em cũng không biết mà
em lại say mềm như thế trong xe người ta. Nếu người ta có ý đồ gì xấu thì em
làm sao?”
Anh gọi điện thoại cho Cố Nguyên đi đón mình sao? Tô
Dao im lặng không nói. Cô không thể nói với Cố Nguyên những gì đã xảy ra với cô
rất lâu trước đây, những gì lẽ ra không nên xảy ra đều đã xảy ra. Tô Dao cúi
đầu ôm mặt, uống say, rồi cả việc sáng nay cuống cuồng chạy đi làm, thêm vào đó
là những lời trách móc của Cố Nguyên khiến đầu cô cứ ong ong lên: “Em đau đầu.”
Cố Nguyên hít thật sâu rồi khẽ thở ra, cố kiềm chế cơn
giận trong người, nhìn Tô Dao: “Anh cảm thấy công việc của em rất có vấn đề, ngày
đầu tiên đi làm đã thế này, không biết sau này sẽ còn thế nào nữa. Đau đầu thì
đừng đi làm nữa, em bỏ công việc này rồi tìm một công việc bình thường khác
đi.”
“Khó khăn lắm em mới tìm được một công việc tốt như
vậy, Tô Thư và em cần công việc này...”
“Anh nói rồi, trước khi em ổn định, anh sẽ nuôi em và
con.”
Cố Nguyên chau mày lại, giọng thêm lạnh lùng: “Tô Dao,
em có cần phải phân rõ giới hạn giữa hai chúng ta khi chúng ta vừa mới ly hôn
hay không? Đúng, anh biết em cần công việc này để nuôi em và con, anh không hy
vọng em sẽ sống dựa vào anh. Thế nhưng, ngoài tình nghĩa vợ chồng, anh và em
còn có tình cảm gần 30 năm trời, dựa vào anh lẽ nào khiến em cảm thấy không an
tâm, khiến em mất mặt lắm sao?”
“Em sợ mình sẽ ỷ lại vào anh.”
Tô Dao nói khẽ, giọng nói run run đã làm tiêu tan cơn
phẫn nộ của Cố Nguyên. Anh quay đầu nhìn cô nhưng cô nhìn ra ngoài cửa sổ,
tránh ánh nhìn của anh, giọng pha chút mệt mỏi: “Những năm qua lúc nào em cũng
phải giữ gìn, em sợ mình sẽ ngày càng không thể rời xa anh được.”
“Dao Dao...” Cố Nguyên định mở miệng nói gì đó nhưng
lại bị những lời vừa nói của Tô Dao ngăn lại. Cô ngoảnh đầu nhìn anh, cười khẽ:
“Trước đây vì Tô Thư và vì phải trả nợ nên chúng ta mới kết hôn. Cuộc hôn nhân
hữu danh vô thực này đã trói anh lại lâu như vậy, em không muốn tiếp tục làm
phiền anh nữa. Em không thể ỷ lại vào anh, Cố N