XtGem Forum catalog
Sói Tài Gái Sắc

Sói Tài Gái Sắc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324164

Bình chọn: 7.5.00/10/416 lượt.

m đang hấp dẫn dụ dỗ anh.”

Tô San quyến rũ cười, nhướng mày hài lòng: “Vậy thì như thế nào?”

Chương sau: Cầu H….. Ai vô giúp đỡ…

Tựa đề: Chương 57: Lần đầu tiên…

Tô San không nhớ

được bằng cách nào mà Lục Minh Viễn đưa mình về tới căn hộ. Chỉ nhớ rõ

anh ôm cô vào trong nhà thì bên tai đã là tiếng hô hấp nặng nề, từng

tiếng, nặng nề, phun ở bên cổ cô.

Bác Uyển là quản gia. Cũng chính là người vẫn nấu ăn ở đây.

Người phụ nữ trung niên nghe thấy tiếng cửa bị đạp cái ‘rầm’, sau đó lại nhìn thấy được một người phụ nữ trẻ tuổi quần áo xốc xếch bị ôm vào, còn

tưởng là gặp phải trộm cướp, sợ đến mức hét chói tai.

“Câm miệng.” Lục Minh Viễn giận tái mặt, lạnh giọng quát lên: “Đi ra ngoài.”

Lời nói ngắn gọn mà có lực, hết sức dọa người. Nhưng chỉ có Tô San người

đang dính chặt thân thể với anh, mới có thể cảm nhận thân thể anh vì

căng thẳng mà khẽ run lên.

Nhẫn nại của anh, tựa như đã đến cực hạn.

Tô San vùi đầu vào ngực anh, bật cười lên.

Lục Minh Viễn không tự chủ cắn răng, giống như là muốn che giấu một cái gì đó.

Da thịt Tô San mềm mại, mái tóc mượt mà, giống như là xuyên qua ngăn cách

của áo sơmi, trực tiếp chạm vao anh. Giống như là con kiến chui vào

trong lòng, có chút ngứa ngứa, làm cho anh hận không thể đem nó mà bóp

chết, vừa hận không thể thả vào lòng bàn tay mà yêu thương mãnh liệt.

Quản gia chưa nhận ra là Lục Minh Viễn, nhưng vẫn bị sát khí của Lục Minh

Viễn dọa sợ, không ngừng ôm lấy thân thể, giọng nói run rẩy: “Đúng,

đúng, tôi lập tức đi ra………”

Cửa bị đóng từ bên ngoài, nghĩ đi nghĩ lại, hình như còn có thể nghe được tiếng bước chân hoảng hốt của bà bác trung niên đó.

Tô San không nhịn được ngẩng đầu liếc Lục Minh Viễn một cái: “Này, anh hù được bà bác đó rồi.”

Tô San nở nụ cười, chính cô cũng không biết giờ phút này câu hồn tới mức nào.

Một đôi mắt xếch hếch lên tràn đầy mị sắc, phiếm gợn sóng nước lăn tăn,

đuôi lông mày cũng dạt dào ý xuân. Còn cố tình dùng giọng nói mềm mại

yêu kiều nói chuyện, khiến cho dục vọng của Lục Minh Viễn liền không thể nhẫn nại.

Anh nghiến lợi nói: “Em nên tự lo cho mình đi.” Vừa nói chuyện, anh vừa ôm Tô San sải bước vào phòng ngủ nhỏ.

Vốn Tô San vẫn còn đang rối rắm chuyện Mạn Phỉ, không ngờ Lục Minh Viễn lại tỉ mỉ như vậy. Cô lập tức ôm lấy cổ anh, cười giỡn nói: “Này, trợ lý

của anh sẽ không đột nhiên xông tới chứ?”

Trên trán Lục Minh Viễn mơ hồ nổi gân xanh, từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống trên mặt, khi nghe thấy câu hỏi của Tô San, bàn tay đang cởi quần áo của cô bỗng dưng dừng lại.

Anh hít sâu một hơn, hết sức bình phục lửa dục nóng

ran bên trong, thoáng nâng người lên, chậm rãi nói: “Anh để cô tra trở

về thành phố Đồng rồi. Em sẽ không bao giờ nhìn thấy cô ta nữa.”

Anh cúi đầu xuống, ôm chặt lấy Tô San, đôi môi lạnh lẽo ấn xuống từng nụ

hôn vụn vặt bên tai cô, trong miệng còn rầm rì không rõ: “Chuyện đã qua

chúng ta ai cũng không có biện pháp thay đổi, quan trọng là tương lai,

đúng không?”

Đây chính là Lục Minh Viễn, dứt khoát. Một câu nói, liền chặt đứt cơ hội lôi chuyện cũ ra tính toán của Tô San.

Tô San không tin Mạn Phỉ sẽ buông tha dễ dàng như vậy. Nhưng tại lúc này,

người phụ nữ thông minh đều biết, không nên nói những lời nói làm mất

hứng. Cho nên, cho chỉ dịu dạng ôm chặt lấy bả vai Lục Minh Viễn.

Anh cho rằng những ngón tay này dường như có keo, dính lên bả vai anh liền không chịu buông tha.

Nhưng anh không chịu được, anh còn muốn thăm dò chỗ khác. Suy nghĩ về Tô San

lâu như vậy, thậm chí cô mà cấm dục một thời gian, nhưng hôm nay khi

người phụ nữ này thật sự nằm ở dưới thân anh, mặc cho anh đoạt lấy, thì

anh lại chẳng phải sốt ruột làm gì.

Anh giống như là đem từng tấc thân thể của mình dính chặt vào cô, từ thân đến tâm, dính chặt đến khi chết.

Lục Minh Viễn cúi đầu hôn lên môi cô, đôi môi mềm mại có mùi thơm. Tô San

bật cười khanh khách không cho anh tiến vào, bàn tay anh ở trên eo cô

bóp một cái, cô ‘a’ một tiếng, cả người mềm oặt thành một vũng nước rồi.

Khuôn mặt Tô San nóng như bị thiêu đốt, cô hết sức nhắm mắt lại, liều mạng

nghĩ muốn khép chân lại, nhưng Lục Minh Viễn làm sao lai cho cô cơ hội

này?

Anh hơi dùng sức nắm chặt lấy đầu gối của cô, đem hai chân cô tách ra thật rộng, áp qua hai bên, tạo thành hình chữ M.

Tô San đá đá mấy cái, nhưng lại phát hiện sức lực Lục Minh Viễn lớn đến

kinh người, thế mới biết, ban đầu nếu như không phải anh có lòng nhường

cô, chưa chắc cô đã có thể chiếm được tiện nghi từ thuộc hạ của anh.

Nhớ tới lúc đắc chi vừa lòng khi đó, trong lòng cô không khỏi khẽ ê ẩm, cô

nâng một tay lên che mắt. Nếu như phản kháng, hoặc là nói không muốn

phản kháng, vậy thôi không bằng yên lặng tiếp nhận.

Áo lót lông cừu bị Lục Minh Viễn vén lên một cách dễ dàng.

Nếu như lúc trước Tô San còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, thì lúc Lục Minh

Viễn mạnh mẽ kéo tay cô, đem tay cô chạm vào vật nam tính của mình, thì

cô đã thật sự không chịu nổi.

“Aaaaaaaa” Lục Minh Viễn giống như

là bất mãn thái độ chần chờ của Tô San, anh cúi đầu dùng sức cắn xuống

nơi xinh đẹp tuy