
ểu nguyên nhân là như thế nào….
Hội chợ lại thêm một phen hú vía khi có một màn rượt đuổi siêu tốc độ
với xe đạp diễn ra. Mọi người đều tản ra 2 bên ven đường và nép hẳn vào
các sạp.. tạo thành một đường trống chính giữa.. 2 chiếc xe đạp ấy thừa
sức mà tung hoành. Người ta hoàn toàn không chú ý gì đến người chạy
chiếc xe đầu tiên mà bao nhiêu ánh mắt chỉ đang đổ dồn về phía anh chàng chạy phía sau.... chiếc áo sơ mi trắng phong phanh cùng chiếc quần tây, hẳn phải khó vận động lắm.... Với một tốc độ rượt đuổi như thế, hẳn
phải có sự va chạm giữa không khí và vạn vật. Những luồng gió xung quanh cứ như được cơ hội lại len lỏi qua mái tóc của Lạc Thiên khiến phần mái cứ xõa xuống, dưới ánh đèn mờ buổi đêm... vẻ đẹp của anh lại thêm phần
nổi bật. Nhưng cái mọi người đang nhìn phần nhiều vẫn là chiếc áo tháo
nút phong phanh kia....
Cứ thế này không ổn... cứ rượt đuổi thế này mải rồi cũng sẽ đuối sức.
Một quyết định sai lầm ngay từ đầu khi anh định làm gì đó cho Hàn Nhi... . Nghĩ rồi Lạc Thiên quyết kết thúc một cách nhanh gọn, dù cách này có
thể gây ra thương tích. Nghĩ là làm, Lạc Thiên phóng lên cao cùng với
chiếc xe và quay đầu xe thẳng đến cái lưng của tên cướp.....
Tiếp đất một cách an toàn, chiếc xe đạp mà Lạc Thiên chạy lúc nãy cũng
tiếp đất nhẹ nhàng trên người tên cướp kia. Không vội vàng, anh nhẹ
nhàng đứng lên rồi tiến gần lại tên cướp, lấy lại chiếc túi balo. Balo
này đâu có nhỏ nhắn gì, to đến thế mà cũng ăn cướp được. Đúng là thời
buổi ngày nay..chuyện gì cũng có thể xảy ra... Mọi người cũng đang bu
kín lại thành một vòng tròn tóm gọn xung quanh 2 nhân vật chính của màn
biểu diễn tốc độ xe đạp....
Thật sự cứ như trêu ngươi, khi mọi việc đã được giải quyết xong, người
Lạc Thiên bịn rịn mồ hôi thì lúc này người quản lí hội chợ mới đến, sau
lưng còn dắt thêm vài ba người mặc đồ bảo vệ. Mọi việc cứ như được sắp
đặt theo một trình tự, tạo cơ hội để Lạc Thiên trổ tài bắt cướp. Nhìn
thấy đám người mới tới lúc này, anh lại càng điên tiết hơn. anh xách
chiếc balo nép sang một phía rồi phủi phủi bộ quần áo...
Từ xa, người quản lí khó chịu ra mặt, gượng mặt hầm hầm sát khí trông
thật sự đáng sợ, nhưng càng đến gần "hiện trường" , gương mặt ông ta lại giãn ta một cách nhanh chóng, chỉ nhìn phớt qua tên trộm đang nằm dưới
đất rồi bước thẳng đến chỗ Lạc Thiên đang đứng. Ông ta nở một nụ cười
"thông cảm"
"Tổng giám đốc, sao anh lại đến đây vậy?" - miệng ông ta dẻo đến độ muốn toác cả ra, thái độ cười xuề xòa xem như chưa từng có chuyện gì, hay
nếu có đi chăng nữa thì hãy quên nó đi, cái điệu bộ nom nom lưng xuống
phủi phủi bộ quần áo cho Lạc Thiên của ông ta lúc này cộng thêm những
lời nói " dụ ngọt" như thế, khiến anh càng lúc càng khó chịu ra mặt
"Tôi đến không được à, an ninh như vậy mà còn dám bảo tôi yên tâm với kế hoạch lần này sao?" - gạt phắt tay lão ra, mặt Lạc Thiên trừng mắt tức
giận. Lâu lâu đi khảo sát thị trường, một kế hoạch hội chợ vừa mới được
đưa vào hoạt động mà an ninh đã lỏng lẻo thế này, bản thân là một tổng
giám đốc, Lạc Thiên cảm thấy bực tức khi thấy chính mình lại là nạn
nhân....
"À dạ, nơi này khá rộng nên chúng tôi chưa kiểm soát được hết ạ" - lão quản lí vội bào chữa, cúi gầm mặt xuống, người run run
"Chưa kiểm soát được thì phải ráng kiểm soát bằng mọi cách, mai lên phòng tôi"
Âu Lạc Thiên - đại thiếu gia nhà họ Âu - một gia đình điều hành cả một
hệ thống lớn trung tâm thương mại đa quốc gia lớn nhất nước - một mỹ nam đẹp toàn diện trong mắt mọi người, từ gia cảnh đến học lực, rồi cả
những mối quan hệ.... nhưng không ai biết trong giới kinh doanh, anh nổi tiếng là một "quỉ vương" - là một trong những giám đốc trẻ hàng đầu thế giới. Anh làm việc một cách tự do, thoải mái.. thích thì làm không
thích thì thôi, lâu lâu mới đến công ty một lần vì thời gian phần lớn
Lạc Thiên vẫn phải đi học... Nhưng kế hoạch mà đã vạch ra, nhiệm vụ đã
giao thì đúng thời hạn hoặc lâu nhất là đến ngày anh trở về công ty thì
mọi việc phải hoàn thành xong. Tất cả đều phải hoàn mỹ không một chút
sai sót..... Và lần này lại là một lỗi lầm đáng trách trong con mắt hoàn mỹ của Lạc Thiên... anh tức giận chỉnh trang lại quần áo rồi xách chiếc túi ba lô lên đi về phía Hàn Nhi, đám đông bu xung quanh cũng từ từ mà
dãn ra
Từ đằng xa, Hàn Nhi tay cầm chiếc áo vest, chạy một cách cực khổ....
người toát hết cả mồ hôi... mặt nó không còn chút sắc máu.... nó khụy 2
tay xuống đầu gối, thở hồng hộc. Dù thời gian rượt đuổi cũng không quá
một phút nhưng mà sao cái quãng cách nó lại xa đến vậy, đến hơn 200 mét
chứ không ít....
"Coi như không quen biết tôi" - Lạc Thiên nói thật nhanh vào tai người
quản lí rồi bước lại gần Hàn Nhi, tạo một khoảng cách khá xa với ông ta
Hàn Nhi chưa cần biết thân phận của anh, cô lại không nhớ đến anh, vậy
thì cứ từ từ mà tính. Vả lại nếu biết Lạc Thiên là giám đốc khu này, mà
an ninh lỏng lẻo thế kia thì mất mặt lắm....
“Không sao chứ? Của cô đây…”
Lạc Thiên nói rồi đưa cái balo cho Hàn Nhi, xong thì giật phăng chiếc áo vest mà Hàn Nh