Sô Cô La Đen

Sô Cô La Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325141

Bình chọn: 10.00/10/514 lượt.

ụng sức chặt của hai cánh tay bị giữ, đu

người quay 1 vòng trên cao rồi đáp xuống sau lưng hai tên đó, rồi đạp

cho mỗi thằng một cú té nhào ra đất

"vào tận đây cơ à"

"Con nhỏ...." - đằng sau Hàn Nhi còn 3-4 đang ập tới, nhưng đến khi nó

quay người ra sau thì đã thấy cả bọn nằm dưới đất, dưới chân của Dương

Phong, Lạc Thiên và Khang Luân

"Hừ... nhãi tép" - Khang Luân nhìn xung quanh rồi phủi phủi bàn tay, đám đông dần tản ra....

"Là con nhỏ đó à... thằng Sĩ làm việc kiểu gì thế hả?" - từ đâu, lại có

thêm đám người đi tới, khá đông, mặt mũi đầy xẹo, hút thuốc.... rồi cả

gậy.... Hàn Nhi nhìn thấy chỉ biết thở dài

"giờ sao đây..." - Hàn Nhi thở khì một cái rồi nói

"Xông lên, đứa nào ngăn cản, xử luôn đứa đó" - một người trong đám đó hét lớn, có vẻ là tên cầm đầu

Cả đám đông ồn ào, bỏ chạy tán loạn... tất cả đều lo cho thân mình

trước, Du Y thì có vệ sĩ theo dẫn dắt ra ngoài... trong đây còn Hàn Nhi

chống chọi giữa rừng đao


"giúp không?" - ở góc bên kia, cả 3 người con trai vẫn khoanh tay đứng nhìn

"Bốp"- lo chú ý nhìn phía trước, Hàn Nhi bị một cây gậy đánh ngang hông, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng, quay sang đá thẳng một cú knock out từ đầu thẳng xuống ngực

"Em đi trước, 2 người lo dùm chỗ này" - Dương Phong cũng nhào vào đám

người hỗn loạn đó, kéo Hàn Nhi ra rồi chạy ra khỏi quán. Lạc Thiên chưa

kịp nói gì thì cũng chỉ biết lôi đt ra và nói vài câu gì đó

Thấy Hàn Nhi chạy khỏi quán, cả đám kia cũng chạy theo, nhưng đến trước

cửa thì lại thấy hàng tá người mặc vest đen, cả bọn chĩ còn dám lùi vào

trong...

"Nghĩ vào đây quậy rồi có thể ra dễ dàng như vậy sao?" - Lạc Thiên lên tiếng lạnh lùng

"Haiz... chán quá, tưởng có thể bỏ nghiệp, ai dè, giờ vẫn phải ra tay" - Khang Luân vươn vai rồi nhìn xung quanh.. nhặt hẵn một cây gậy bự của

mấy tên kia làm rớt, quơ quơ trên tay

"Này, cần gì phải ra tay" - Lạc Thiên cản lại, ánh mắt lườm qua cả bọn

"Vận động tay chân chút thôi mà" - Khang Luân nóng lòng, người thấp tha

thấp thỏm, chỉ cần một câu nói của Lạc Thiên thì anh cùng những người

mặc áo vest đen kia sẵn sàng xông vào ngay

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Về phần Hàn Nhi và Dương Phong... cả hai vừa chạy ra ngoài thì đã leo lên xe Dương Phong phóng thẳng đi....

"Két..." - chiếc xe dừng lại bên một khu công viên, ánh đèn sáng trưng...

"Xuống xe.." - Dương Phong nói thẳng một câu, mặt lạnh tanh

Hàn Nhi nhảy ra khỏi xe ( xe không mui), nhưng tay vẫn níu giữ cửa xe, chìa tay vào trong xe

"Tiền.."

"Gì chứ..??" - Dương Phong nhíu mày

"lúc nãy, vừa là bạn gái, vừa hôn, vừa nắm tay và cả chiếc xe đạp..." -

Hàn Nhi tuôn ra một hơi dài mặc kệ gương mặt nghệch ra của Dương Phong

"Này, cô nên biết, được hôn tôi, nắm tay tôi là một diễm phúc đấy.."

"Hoang tưởng nữa à... tính ra tổng cộng...900k đấy" - Hàn Nhi vẫn kiên quyết

Thấy không thể nào nói chuyện tiếp được với Hàn Nhi, Dương Phong móc túi đưa tiền ra, rồi ngoắc ngoắc ngón tay kêu Hàn Nhi đứng gần vào

"Cô... hôn dở tệ..." - Dương Phong kề môi sát tai Hàn Nhi nói rồi cười

nhếch mép một cách khinh thường khiến Hàn Nhi tức đến độ muốn quay qua

cho 1 cú đá vào mặt tên này.. Tức giận bỏ

đi, Hàn Nhi đi về phía công viên rồi bỗng dưng chân nó khụy

xuống. Vết thương lúc nãy vì không chú ý, cử động mạnh giờ

đã rướm máu nhiều hơn, cọ xát với chiếc quần jean khiến nó

cứ nhói nhói. Cũng phải kể, người nó hôm nay nhiều vết thương lắm rồi, trụ được đến giờ này quả là một chuyện khiến người

khác phải giật mình

Cũng vừa phóng xe đi, rồi như cảm thấy điều gì đó, Dương Phong

liền cho xe chạy ngược lại và thấy Hàn Nhi đang khụy dưới đất

với đôi chân rướm máu, môi cắn chặt...Không hề suy nghĩ gì, Dương

Phong lại xuống xe và nhấc bổng Hàn Nhi lên...

"Đúng như tôi nghĩ, cô chẳng làm gì nên hồn một lần"

"Bỏ xuống mau, tôi tính tiền đấy" - mặt Hàn Nhi hơi thoáng đỏ...

tức giận, vùng vẫy nhưng dường như Dương Phong chằng hề có ý

định thả nó xuống

"Tùy cô!!!"

Dương Phong ẵm Hàn Nhi rồi “ thảy” vào trong xe. Lòng cảm thấy một cảm

giác lạ, bảo vệ cô gái này ư??? Không, không đời nào có chuyện đó…

Hàn Nhi cũng hết sức lực để ra khỏi xe nữa rồi, người nó mềm như bún,

không thể điều khiển được nữa. Nó không thể nào cứ khụy xuống thế này

được, còn bao nhiêu việc mà nó cần phải làm….Cứ thế suy nghĩ, nó đã chìm vào giấc ngủ với những cơn gió lạnh lơn man da thịt….

---------------------------------------

“Sao rồi?”

“Con nhỏ đó xỉu rồi”

“Cái gì, vậy giờ đang ở đâu hả?”

“Em đang chở vô bệnh viện”

“Bệnh viện nào?”

“Đa Khoa Quốc tế”

“Đợi đó, tụi anh tới”

“Thôi, không sao đâu, anh lo dùm em vụ Du Y đi”

“Yên đó” - kết thúc câu nói, đầu dây bên kia chỉ còn vang lên tiếng bíp bíp…..


nhỉ????> - vừa suy nghĩ Dương Phong vừa giật mình nhìn qua Hàn Nhi “

Còn mình, đang làm quái gì mà lại tốt chở nhỏ này vào bệnh viện thế

này…> - ng


Teya Salat