
n quỵt nợ?”
“Đương nhiên không, tôi sao có thể quỵt nợ người phụ nữ của tôi?” Hắn ôm cô, “Là em rất sơ ý, quyển kinh trong tay em, trừ hai mươi trang đầu cùng hai mươi trang sau, còn lại đều viết ba chữ, tôi muốn em.” Hắn muốn hôn cô, lại bị cô đẩy ra. Cô nhanh chóng mở trang sách, sắc mặt trắng như giấy.
Tâm tình hắn rất tốt, lần nữa kéo cô vào lòng: “Kinh thật ở thư phòng của tôi, chúng ta về sơn trang Simon, nếu thích tôi liền đưa em.” Cúi đầu muốn hôn, cuối cùng chào đón hắn lại là một nắm tay trắng nhỏ, một quyền ngay tại sống mũi, con mẹ nó thật đau: “Bảo bối, em muốn quỵt nợ?”
“Đồ vô lại! Anh lừa tôi!” Tức giận khiến khuôn mặt cô khi trắng khi đỏ, thân thể hơi run, mò được bình hoa liền đập tới, hắn nhẹ nhàng né qua: “Đánh cuộc thua thì phải chịu, tối qua chúng ta đã nói thế nào? Nếu trước 12 giờ đêm em có thể cầm đến nó, là em thắng. Ván bài này chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình.”
Cô cắn môi trừng mắt nhìn hắn, nắm tay nắm chặt, nhưng không nói chuyện. Hắn nghĩ cô chịu thua, tuy rằng còn bực bội. Cẩn thận dè dặt đi qua, ôm lấy cô. Thân thể của cô đang run nhưng không động thủ, cũng không đẩy hắn ra. Hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng vui sướng vô cùng, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đến tay.
Nụ hôn trằn trọc của hắn nhanh chóng tiến đến môi, cô tránh đi: “Không hôn môi.” Hắn lấy ánh mắt hỏi cô, cô căm giận quay mặt đi nói: “Hôn môi là người yêu thật sự mới làm, chúng ta không phải.”
Hai mắt hắn tối sầm lại, chặt chẽ nắm lấy cằm cô, hung hăng hôn lên. Thừa dịp cô chưa phản ứng đã hoàn toàn xâm lấn, như là mưa rền gió dữ, quét ngang tất cả. Ngay từ đầu hắn chỉ là tức giận và bực bội, chỉ nghĩ đến trừng phạt, sau đó mới chậm rãi ý thức được, hắn đã khát vọng đôi môi này quá lâu. Cái lưỡi đinh hương, răng nhỏ trắng mịn, ép cô dây dưa cùng hắn, bừa bãi đòi lấy hương vị trong miệng cô, thật ngọt.
Hôn rất lâu, cô phát ra tiếng “Ô ô ô” giống con mèo nhỏ. Hắn vẫn không chịu thả ra, ngón tay trợt xuống cởi nút thắt lễ phục, bên trong có một áo ngực bó sát người. Hắn dễ dàng vén lên, nắm chặt nơi non mềm trong bàn tay, thoải mái khiến hắn muốn than ra tiếng.
Một bàn tay khác cũng trợt xuống, đến giữa hai đùi cô. Cô cố gắng thoát đi đôi môi của hắn, đè lại tay hắn: “Không, không ở chỗ này.”
Seven mới nghĩ đến, bọn họ hiện đang trong phòng nghỉ của hội đấu giá, hôn lên khuôn mặt cô: “Chúng ta trở về nhà.” Muốn ôm cô, lại bị cô đẩy ra, sau đó cô hung hăng cởi áo khoác của hắn.
“Sao vậy?” Hắn không rõ nguyên do.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác không nói chuyện, hắn cầm lấy y phục nhìn, thì ra lúc tháo nút áo, hắn đã khiến các nút thắt đều hư.
Hắn lấy áo khoác choàng lên người cô, cô nghiêng vai, áo khoác liền theo cánh tay non mịn trượt xuống: “Xấu!”
Xấu? Hắn sững sờ nửa giây mới phản ứng kịp, cô chê y phục của hắn xấu! Hắn buồn cười nhìn cô, làn môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, trên thân thể chỉ có áo ngực trắng như tuyết, khêu gợi dễ thương, hắn ít khi tốt tính nói: “Tôi cho người mang y phục tới?”
Cô nhíu mày suy nghĩ: “Trần tiểu thư có cái áo khoác nhỏ không tệ.”
Hắn cười, ngón tay nhẹ nhàng cào lên khuôn mặt đỏ tươi: “Nghĩ chạy sao?” Cô dường như là thẹn quá hóa giận, hất tay hắn ra, lông mày dựng thẳng lên, như có như không cười một tiếng.
Hắn cũng không cáu: “Áo khoác nhỏ của Trần tiểu thư phải không?” Hắn xoay người đi ra ngoài, trong mắt cô vừa hiện lên tia sáng thì hắn đã lộn trở về: “Nga, quên nói với bảo bối.” Dán bên tai cô, dịu dàng mở miệng: “Mỗi cánh cửa sổ ở ngoài đều có ít nhất 6 tay súng, nếu em muốn chạy, có thể tôi không kịp cứu em đâu.”
Cô cúi đầu, ngoan ngoãn không động.
Cuộc đấu giá kết thúc, khách mời liên tục rời đi, may mắn Trần San Ny còn ở lại. Đương nhiên, không thể để thục nữ trước mặt mọi người trong đại sảnh cởi áo, cho dù là áo khoác. Trần San Ny bị đưa đến phòng nghỉ, đẩy cửa ra, cô vẫn cúi đầu ngồi ở đó, tư thế không thay đổi, có thể thấy là cô đã nhận rõ tình thế hiện tại của mình, rất ngoan.
Seven rất phong độ đóng cửa lại tránh đi, mấy phút sau, chỉ thấy Trần San Ny mặc váy dài mở cửa nói: “Buonaparte, cô ấy muốn em chuyển đến anh một câu.” Sắc mặt Seven biến đổi, lập tức vọt vào phòng nghỉ, người đã không thấy đâu. Trần San Ny tựa cửa nói: “Cô ấy nói, chỉ có tên trộm vặt mới đi qua cửa sổ.”
Trên chuyến bay từ Roma đến Amsterdam, một cô gái đang cầm điện thoại, trong tay cầm một quyển kinh bìa cứng màu đen, nhìn chăm chỉ như một đứa trẻ hiếu học, cũng không nhận ra tiếp viên hàng không đẩy xe đi qua: “Cô à, xin hỏi cô muốn uống gì?”
“Cà phê, cám ơn.”
Cà phê này, sao càng uống càng thấy lạ…Ba phút sau, cô ngã vào ghế dựa, ngủ.
Seven nhìn cô gái đang ôm cái gối trong khuỷu tay mà ngủ, như đứa trẻ sơ sinh. Xuyên qua lớp áo vàng nhạt, xuyên qua những lỗ kim dày đặc, có thể thấy cái áo ba lỗ màu trắng ẩn hiện, phác họa ra một bộ ngực tròn trịa đầy đặn, vòng eo thon nhỏ, thuần khiết khêu gợi.
Ngón tay thon dài trắng nõn khoát lên chân hắn, hắn bắt lấy nắm trong lòng bàn tay, tinh tế thưởng thức như trân bảo. Hắn kéo gần bờ môi, hôn một chút lại một chú