XtGem Forum catalog
Sếp Ta Chuyên Ngành Là Đào Bẫy

Sếp Ta Chuyên Ngành Là Đào Bẫy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321455

Bình chọn: 7.5.00/10/145 lượt.

n sang nhà anh, còn nữa, chuyển công tác, sang đây làm thư ký riêng của anh. Thấy mục đích sắp đạt được, Lôi Kình hứng chí nói.

- Chuyện này… Khả Khả thấy không ổn tý nào, Vì chuyện này cô phải hi sinh quá nhiều, dường như là cuộc mua bán này cô không có lời. Khả Khả thầm suy tính.

- Nếu em do dự thì thôi vậy… Lôi Kình không để Khả Khả kịp suy tính, liền cầm lấy điện thoại, định điện cho ai đó.

Khả Khả nhanh tay ngăn chặn, trừng mắt nhìn anh hỏi:

- Anh định điện cho ai đó?

Lôi Kình bày ra bộ dáng vô tội vạ nhìn Khả Khả chậm rải nhả ra từng chử:

- Điện cho giám đốc bên phòng của em.

Khả Khả nhanh tay đoạt lấy điện thoại, trừng mắt nhìn anh, nói:

- Em có bảo không đồng ý đâu, anh điện cho giám đốc phòng em làm gì.

- Vậy ý em là đồng ý với điều kiện của anh?

- Em đồng ý. Khả Khả giọng ỉu xìu nói.

- Vậy thì tốt. Lôi Kình nhìn Khả Khả, mắt tràn đầy vẽ sủng nịnh nói.

Thật ra mà nói thì bạn Khả Khả đã bị Lôi Kình bẫy, từ sáng tổng giám đốc bên Đằng Lân, công ty mà Lâm Trình Tử đã đắc tội có điện thoại cho Lôi Kình, anh ta nói muốn xem lại hợp đồng, có ý muốn hợp tác, và yêu cầu người đại diện đàm phán phải là Lâm Trình Tử, anh ta nói là hôm trước nhân viên đã vô tình mạo phạm, muốn đích thân xin lỗi Lâm trình Tử. Lôi Kình cũng đã đồng ý, công việc cũng đã phân phó cho giám đốc của phòng kinh doanh. Chỉ là nhân viên quèn như Khả Khả và lâm Trình Tử vẫn chưa biết tin nên mới lo sợ nơm nớp như vậy. Như lời đã hứa, Khả Khả dọn đồ sang nhà Lôi Kình, Hà Khang Tại đã về nước, Khả Khả còn mong anh trai phản đối để cô có thể ở lại nhà. Không phụ sự kỳ vọng của cô, Hà Khang Tại không những không ngăn cản còn giúp cô thu dọn đồ, anh em tốt đến thế là cùng, anh còn dặn dò Lôi Kình vài thứ về sở thích cũng như thói quen của cô.

Khả Khả khóc không ra nước mắt, đành ủy khuất theo Lôi Kình về nhà.

Không những phải chuyển nhà mà công việc cũng chuyển chổ nốt, Khả Khả trong con mắt của những người khác thì cô quả thật rất may mắn 1 bước thăng thiên, còn trong con mắt của Khả Khả đây chính là địa ngục trần gian, về nhà gặp Lôi Kình thì không nói, nay trên công ty lúc nào anh cũng kè kè bên cạnh. Khả Khả bị anh giám sát 24/24, những lúc được giải lao Khả Khả còn khổ hơn, ai đó nói mà mệt mỏi, Khả Khả phải giúp anh mát xa, anh khát nước, Khả Khả làm em gái châm trà, anh đói bụng, đương nhiên là ai đó bị đem ra ăn sạch sẽ. Khả Khả cuối cùng cũng chịu không được, quyết định đứng lên phản đối, giai cấp nông nô quyết định đứng lên khởi nghĩa đòi lại lợi ích cho bản thân.

Rốt cuộc, sau khi ai đó ăn no nê, tâm tình thoãi mái, quyết định ân xá cho Khả Khả được nghĩ phép 3 ngày.

Khả Khả mừng phát điên, tránh được anh giờ nào thì hay giờ đó, cô quyết định đi tìm Tiểu Tinh giải tỏa căng thẳng, 2 người cùng nhau đi mua sắm, ăn uống vui chơi hết cả ngày. Vừa về đến nhà Khả Khả nhận được cuộc gọi từ cha, cô như sét đánh ngang tai, nghe gì củng chẳng rõ, chỉ nhớ 1 điều, mẹ cô đang nằm viện, cha điện bảo cô nhanh chóng sang Mỹ, mẹ đang rất nguy cấp. Khả Khả điện cho anh trai nhưng không ai bắt máy, cô lao nhanh vào nhà, gom góp 1 ít quần áo, chuẩn bị ra sân bay thì gặp Lôi Kình ngoài cửa.

Anh ngạc nhiên hỏi:

- em định đi đâu?

- Mẹ em nhập viện rồi, em phải nhanh chóng sang bên đấy. Khả Khả sắc mặt tái xanh, giọng nói thiều thào làm Lôi Kình hết sức lo lắng.

Anh đi đến bên cô, đoạt lấy vali của cô, điện cho ai đó, dặn dò vài câu rồi quay sang kéo Khả Khả vẫn còn đang ngơ ngác lên taxi, đi thẳng ra sân bay.

Đến lúc Khả Khả hoàn hồn thì cô và Lôi Kình đã yên vị trên máy bay, cô ngơ ngác nhìn Lôi Kình rồi hỏi:

- Anh theo em làm gì?

- Anh không an tâm để em đi một mình trong lúc này.

Khả Khả thoáng rung động, những lời lẽ rất bình thường này lại là động lực tiếp thêm dũng khí cho cô trong lúc này, tuy luôn bị anh áp bức, nhưng Khả Khả cảm thấy ấm áp và an tâm khi có anh kề bên, cảm giác anh có thể chống đở cả bầu trời của cô.

- Ngủ đi, khi nào đến anh sẽ gọi em dậy. Lôi Kình ôn nhu nhìn cô.

- Vâng. Khả Khả tựa đầu vào vai anh, từ từ chìm vào giấc ngũ.

……….

Vừa đến nơi, Khả Khả đã thấy bác quản gia đứng đợi cô, ông nhanh chóng tiến đến chổ Khả Khả, cung kính nói:

- Tiểu thư, ông bà chủ đang đợi cô ở nhà chính. Nói xong liền làm động tác mời, Khả Khả quá quen với những hành động này, cô yên lặng đi theo ông ra khỏi sân bay, bên ngoài đã có sẵn xe đang đợi bọn họ.

Khả Khả lo lắng cho mẹ, Lòng dạ bồn chồn lo lắng không yên, cô hỏi quản gia:

- Mẹ cháu sao rồi ạ?

- Tình trạng của bà chủ không mấy khả quan cho lắm ạ. Quản gia nói, đôi mày thoáng nhíu lại trên khuôn mặt già nua của ông.

Khả Khả choáng váng, không khả quan, không khả quan, bây giờ trong đầu cô chỉ lưu lại 3 chữ này. Cô chao đảo, mất thăng bằng, đột nhiên 1 cánh tay to lớn, rắn chắc ôm lấy cô, giúp cô đứng vững, là Lôi Kình. Khả Khả nhìn anh, nước mắt chợt tuôn rơi, cô nắm chặt lấy vạt áo của anh, vùi mặt vào lòng anh thổn thức. Cô rất sợ, sợ sẽ mất đi mẹ, người đã sinh ra cô mà cô là đứa con bất hiếu vẫn chưa ngày nào làm mẹ yên