
nhiêu người mới hiểu được tình yêu trên đời này vốn chỉ là một giấc mộng đẹp?
Rốt cuộc chúng ta phải bỏ lỡ bao nhiêu con đường mới hiểu được nỗi đau lớn nhất của đời người chính là một mình bước về phía trước?
Bỏ lỡ rồi, địa lão thiên hoang.
Rốt cuộc địa lão thiên hoang đã bỏ lỡ bao nhiêu người, chúng ta mới biết, hạnh phúc chỉ là khoảng cách khi chúng ta quay đi.
Donna rất thích ca khúc này, giống như lần đầu tiên gặp cô bé An Dao, chị đã cảm nhận được một khí chất rất đặc biệt toát ra từ cô. Cô nhóc ấy có thể khiến người nghe bài hát của mình cảm thấy thời gian ngừng trôi, lòng người bình lặng. Cô nhóc ấy chỉ cần xuất hiện trên màn hình là có thể thu hút mọi ánh mắt.
Donna mệt mỏi dựa vào thành ghế, điện thoại đổ chuông, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Đường Khải: “Tại sao lại bỏ rơi Trần Mộng Kỳ để đi tìm An Dao?”
Donna tắt máy rồi ngước nhìn về phía ban công phòng An Dao. Ánh đèn yếu ớt hắt ra, cô nhóc ấy chắc chắn không dám tắt đèn khi ngủ, bởi vì cô ấy như đứa trẻ sợ màn đêm đang giơ móng vuốt đe dọa. Donna nhìn không chớp mắt, trong lòng đau đớn đến khôn tả.
Phía chân trời xa xa, vệt sáng nhạt từ từ xuất hiện giữa những dãy núi trùng điệp, vệt sáng ấy dần dần lan tỏa, dần dần nuốt trọn màn đêm. Ban mai đang đến rồi.
Donna đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi nhìn căn phòng trước mặt, sau đó lái xe rời khỏi đó.
Đêm đó An Dao ngủ rất ngon, cô ngủ một giấc đến trưa hôm sau mới tỉnh. Lúc xuống dưới nhà trên bàn đã bày sẵn bữa sáng nóng hổi. Bữa sáng vẫn như ngày xưa, là một bát mì lớn. An Dao ngồi xuống ăn mì, sợi mì mềm, còn có thịt thái chỉ và trứng rán, ngon tới mức khiến cô suýt cắn vào lưỡi.
Ông An ngồi trước cửa hút thuốc, do dự mở lời: “Ăn xong rồi thì con về đi.”
Tay cô ngừng lại, sợi mì dính bên khóe miệng, cô khẽ đáp: “Vâng.”
Ông nói tiếp: “Sau này đừng ương bướng nữa, nếu có thể làm tiếp được thì làm, không làm được thì thôi. Không làm ngôi sao thì chúng ta cũng không chết đói.”
Cô tiếp tục ăn mì, không dám ngừng lại, miệng ậm ừ: “Vâng.”
Bố cô vẫn tiếp tục lẩm bẩm bên cạnh: “Con bây giờ đừng nghĩ ‘giá như ban đầu’ nữa, đã đến nước này thì dù không vui vẻ nhưng chí ít con phải giữ bình tĩnh. Bởi vì khi đã bình tĩnh thì chẳng có gì là vui hay không vui nữa.”
Bất giác cô cảm thấy vô cùng buồn bã. Cô ra sức gật đầu, rồi ăn từng miếng lớn.
Ông nói: “Ăn chậm thôi.”
Cô “vâng” một tiếng nhưng lại ăn nhanh hơn, cứ nuốt từng miếng to.
Ông vẫn lẩm bẩm: “Dao Dao, bố già rồi, không thể giúp gì cho con được nữa, bố cảm thấy có lỗi với con, bố cảm thấy rất buồn…”
Trong lòng cô xót xa biết mấy, nước mắt rớt xuống bát mì. Cô mím môi, hít một hơi sâu rồi húp cạn từng thìa nước mì.
Bố cô già rồi, ngay cả tóc ở đỉnh đầu cũng bạc trắng. Cô biết rồi ông sẽ bạc tóc, sẽ chậm chạp, rồi nhắm mắt xuôi tay. Nhưng ngoài việc nhìn ông ngày một già đi, nhìn ông không còn sức đi về phía trước, cô chẳng còn cách nào khác. Ông nuôi cô lớn như thế này nhưng cô lại chẳng làm được gì cho ông, cảm giác có lỗi ấy, cảm giác hối hận ấy là nỗi đau xé ruột xé gan.
Cô nắm chặt thìa, không dám ngẩng đầu lên, vì ngẩng lên, nhìn thấy gương mặt già nua của bố, cô sẽ rơi lệ. Cô đứng dậy, mỉm cười: “Con ăn no rồi.” Sau đó mở cửa chạy ra ngoài, cô đứng bên đường đợi xe trở về thành phố. Xung quanh bỗng dưng xuất hiện không ít hàng xóm, họ chỉ trỏ cô rồi thì thầm, xì xào bàn tán.
Bố cô cũng chạy theo, nổi cáu với đám hàng xóm đang túm năm tụm ba: “Có gì đâu mà nhìn, chưa nhìn thấy người bao giờ à?”
Bọn họ đều cười khinh bỉ, nhìn chằm chằm vào cô, dường như cô bị người ta lột sạch quần áo. Ánh nhìn ấy khiến cô xấu hổ, khiến cô hận một nỗi không tìm được cái lỗ nào để chui xuống, nấp vào đó không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa.
Cô nhìn về phía xa, chỉ mong lập tức có xe xuất hiện, nhưng con đường rộng vẫn trống trải.
Một đám trẻ con chạy về phía cô, nhìn cô như người ngoài hành tinh. Bố cô đuổi bọn trẻ đi nhưng lại bị chúng chạy quanh trêu đùa.
Đột nhiên một chiếc ô tô dáng dài lọt vào tầm mắt cô, cô đưa tay vẫy. Xe đỗ ngay trước mặt, cô không nghĩ gì hết, mở cửa bước vào. Vào trong xe rồi mới cảm thấy chiếc xe trông rất quen, cô nhìn chủ xe rồi kinh ngạc kêu lên: “Anh Lý?”
Lý Thừa Trạch chau mày, vẻ mặt ngạc nhiên: “Cô sống ở đây?”
Cô gật đầu.
Lý Thừa Trạch nhìn ra ngoài cửa xe rồi bảo tài xế nổ máy.
An Dao nhìn gương chiếu hậu, thấy bố cô vẫn đang bị đám trẻ con trêu chọc. Xe tăng tốc mỗi lúc một nhanh, hình ảnh bố càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ… cuối cùng mất hút không nhìn thấy nữa.
Nước mắt cô bỗng ứa ra.
Cảm thấy có một ánh nhìn rực lửa đang hướng về phía mình, cô ngẩng lên, là Lý Thừa Trạch.
Bốn mắt nhìn nhau, anh mỉm cười: “Ít khi về à?”
Cô cười gượng: “Trước đây cãi nhau với bố nên cắt đứt quan hệ bố con; lần trước về ông không nói tiếng nào; nhưng lần này thì khác, ông cảm thấy buồn vì không giúp gì được cho tôi. Thực ra tôi có lỗi với ông, ông già rồi mà vẫn phải buồn phiền lo lắng cho tôi.”
Lý Thừa Trạch đáp lại một tiếng rồi vào đề: “Từ nhỏ cô sống ở đây?”
Cô gật đầu và hỏi lại: “Sao anh lại ở đây?